Đã qua tiết kinh trập, vạn vật thức tỉnh, cơn mưa tuyết cuối cùng của mùa đông đã dừng, gió mặc dù vẫn lạnh nhưng đã bớt rét mướt hơn nhiều.
Trong khe núi dưới Dị Thiên Nhai, suối nước nóng chảy cuồn cuộn, trên cành cây đã vội vã tách chồi non, mặt đất trải một lớp mầm cỏ nhỏ bé mềm mại, xanh mát mắt.
Hôm nay trời nắng đẹp, ánh mặt trời ấm áp, tiểu Hắc quất đuôi đuổi theo lá khô bị gió cuốn bay, sau khi chạy một vòng trong khe núi lại quay về trước ngôi nhà tranh, rúc vào người đang ngồi trên ghế tre như làm nũng, chui cái đầu to vào trong khuỷu tay nàng, lắc đầu cọ vào quần áo nàng.
Loan Loan mặc một chiếc áo lông cáo trắng ngồi trên ghế tre, mỉm cười tiện tay vuốt lông cổ tiểu Hắc, lại cảm thấy ánh nắng hơi chói mắt, không nhịn được đưa tay che mắt.
Da nàng vốn đã trắng muốt như ngọc, lúc này sau khi ốm nặng lại càng trắng xanh không hề có sắc máu, dưới ánh mặt trời lại như trong suốt, tinh tế yếu ớt làm mọi người thương.
Một tiếng thở dài trầm thấp gần như không thể nghe thấy từ xa xa truyền đến. Ánh mắt Loan Loan ngưng tụ, quay đầu lại xem. Gió thổi lá rung, chim hót dế kêu, nắng vàng như tơ như lụa như sa mỏng, đâu có một nửa bóng người?
Trở lại Dị Thiên Nhai đã non nửa tháng, nhờ sự chăm sóc chu đáo của Dung Hàm, nàng dần dần có thể ngồi dậy, ăn một chút cháo loãng, thậm chí có thể ngồi ngoài trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301734/quyen-10-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.