Nửa tháng sau, thương thế của Lâu Dự đã bình phục được bảy tám phần. Chàng vốn chính là một người không chịu ngồi yên, cộng thêm việc quân việc nước đổ lên đầu, mỗi ngày không biết phải xử lí bao nhiêu công văn giấy tờ. Trong thời gian chàng dưỡng thương, số công văn dồn lại suýt nữa đè sập chiếc bàn đầu hổ bằng gỗ lim trong thư phòng. Vì vậy thời gian này ngoài thời gian đi thăm Loan Loan hàng ngày, đại đa số thời gian chàng ở lì trong thư phòng, bận rộn xử lí đủ thứ công việc.
Hôm nay vừa đi vào thư phòng đã nhìn thấy một phong thư bằng giấy Tuyên Văn màu vàng đặt trên chồng công văn dày, bên trên đóng dấu đỏ đầu hổ, nhìn rất nổi bật giữa một đống giấy tờ.
Màu vàng sáng là màu của đế vương, cả Đại Lương chỉ có một người dám dùng giấy Tuyên Văn màu vàng làm bì thư, đưa tới đây thông qua đường đưa tin quân sự cơ mật đẳng cấp cao nhất.
Không cần phải nói, phong thư này chắc chắn chính là Lâu Thành viết, không cần đọc cũng biết trong thư viết gì.
Một tháng rưỡi nay loại phong thư màu vàng này xuất hiện quá mức thường xuyên, ngay cả thân binh đưa thư cũng không còn kính trọng và khiếp sợ như ban đầu, giờ đây vừa nhìn thấy màu sắc này đã muốn phỉ nhổ, cực kì bất kính.
Lâu Thành ở Thượng Kinh sốt ruột giậm chân, nhưng thân là hoàng đế lại không thể ra khỏi kinh thành, đành phải mỗi ngày một hai phong thư không ngừng hỏi han thương thế của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301722/quyen-10-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.