Gió xuân ấm áp, trăm hoa đua nở.
Một dòng nước uốn lượn quanh cây cầu nhỏ rồi chảy đi xa, liễu rủ xanh xanh, trúc biếc đu đưa, hoa cỏ mơn mởn, ánh nắng ấm áp, gió lướt qua mặt làm mọi người sảng khoái.
Đang là tiếp trời đẹp nhất ở Giang Nam, cảnh sắc khắp nơi đều đẹp như tranh vẽ.
Loan Loan đứng trên phố, ánh mắt chuyển từ liễu rủ cầu cong hoa đào thấp thoáng sang quầy bánh nướng cách đó không xa.
Khi đó nàng rời thành Lương Châu mà không hề biết mình muốn đi đâu, chỉ nhớ trước kia Lâu Dự từng nhắc tới Giang Nam phong cảnh như vẽ, đợi khi nào thiên hạ yên bình sẽ dẫn nàng đến Giang Nam chơi, nghe có vẻ Giang Nam là một nơi rất đáng để đến.
Thế là sau khi ra khỏi thành Lương Châu nàng liền đi một mạch về phía nam. Nàng lớn lên trên đại mạc, tuổi còn nhỏ đã vào Hắc Vân kị, chưa hề hành tẩu giang hồ một mình, không có kinh nghiệm gì khi đi xa. Trên đường đi có mấy kẻ yêu ma quỷ quái thấy nàng xinh đẹp sinh lòng dâm loạn, lại bị nàng đánh cho tè ra quần, không ngừng kêu cha gọi mẹ.
Bốn lần vào nhầm hắc điếm, năm lần bị chặn đường cướp giật, lại bị hàng cơm quán trà xem như dê béo mổ vô số lần, cuối cùng cũng đến được Giang Nam nhưng bạc trên người đã hết sạch không còn một xu nào.
Nàng lớn lên trên đại mạc suốt ngày chỉ có cát trắng nắng vàng, cảnh sắc tươi đẹp nước chảy dưới cầu rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301721/quyen-10-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.