Khắp nơi trong trấn Nam Bạc đều có những cây cầu nước chảy lơ thơ và những con đường trải đá xanh. Một ngôi nhà đã cũ ở phía đông trấn chính là nhà của Tôn Tiểu Hoa.
Mở cổng đi vào, ở giữa là một ngôi nhà ba gian tường trắng ngói xanh, bên tường trồng một luống rau xanh, hậu viện quay rào tre nuôi một đàn gà, mấy con gà mái già đủng đỉnh đi bộ bới giun dưới ánh mặt trời.
Một phụ nữ trung niên khuôn mặt đoan trang đang ngồi khâu quần áo dưới gốc cây sơn trà.
Tôn Tiểu Hoa nhanh nhẹn chạy vào gọi một tiếng: "Mẹ!"
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, thấy mái tóc cô bé ướt đẫm dính vào trán, quấn một tấm vải thô như ga trải giường, mới đứng một lúc đã đọng một vũng nước dưới chân, cả kinh hỏi: "Tiểu Hoa, con làm thế nào mà lại ngã xuống nước thế?"
Chắc hẳn chuyện cô bé Tôn Tiểu Hoa ngã xuống nước đã là cơm bữa, mọi người đều biết, ngay cả mẹ cô bé cũng không khách sáo thêm một chữ "lại".
Tôn Tiểu Hoa không hề đỏ mặt, con ngươi quay tròn, kéo Loan Loan tới nói: "Mẹ, hôm nay nhờ có chị này nếu không mẹ sẽ không gặp được Tiểu Hoa nữa".
Người phụ nữ thấy Loan Loan cũng ướt sũng như Tôn Tiểu Hoa, trong lòng đã rõ ràng, vội vàng nói: "Còn không mau dẫn chị gái đi thay váy áo khô đi? Mẹ đi nấu cơm cho hai đứa, phải nấu bát canh nóng xua khí lạnh mới được".
Đúng lúc này một người chạy từ ngoài vào, tiếng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301720/quyen-10-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.