Kể từ khi Thánh Quân trở lại vực sâu đã nửa tháng.
Chạng vạng tối, hoàng hôn nhuộm áng mây lên chân trời. Langmuir đứng trước cổng cung điện, hít một hơi thật sâu.
Đầu tiên y thò đầu vào, gọi to: "Ngô Vương, em về rồi."
Bên trong không có tiếng trả lời, ngay cả tiếng nói của tôi tớ cũng chẳng có, chắc là bị đuổi đi cả rồi.
Langmuir mở cửa rồi bước vào trong ba bốn bước liền nghe thấy tiếng leng keng của xiềng xích!
Hôn Diệu đứng lên từ trong bóng tối, đôi mắt âm trầm như mãnh thú săn mồi nhăm nhe ăn thịt người, móng vuốt nhắm về phía Langmuir ——
"Ah."
Langmuir lùi lại một bước, lưng đập vào tường. Cùng lúc đó lại là một tiếng leng keng vang lên, Ma Vương bị ép dừng lại!
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, chỉ thấy ở cổ tay phải của Hôn Diệu có một chiếc còng sắt, tuy đã được bọc cẩn thận bằng ba lớp bông dày từ trong ra ngoài nhưng đó vẫn là một chiếc còng tay!
Lúc này, oán khí của Hôn Diệu sắp biến thành thực thể, hắn nghiến răng ken két:
"Langmuir đại nhân, cuối cùng em cũng bằng lòng trở về rồi? Thạch điện có thoải mái không, ngai xương thú ngồi quen không? Ta đã sớm biết em muốn tạo phản mà, ta thấy em..."
Langmuir bình tĩnh ôm cổ Hôn Diệu, kiễng chân lên chặn lại giọng nói của Ma Vương bằng một nụ hôn.
Hôn Diệu thực sự mất tập trung vài giây, nhưng nhanh chóng đẩy ra Thánh Quân, càng thêm nổi giận: "Langmuir!!"
Langmuir thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sa-day-vuc/3387777/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.