Ma Vương chững lại.
Vậy còn yêu phải làm gì đây?
Vách kết giới trải dài trước mặt họ, đè lên vách núi có sức nặng bằng hai trăm năm.
Tình yêu chưa bao giờ có cách làm thế nào, tựa như Ma Vương không thể nào kiềm chế bản thân yêu Langmuir, cũng không thể cầu xin Langmuir yêu hắn.
Nhưng ít nhất, Langmuir nói rằng y muốn biến thành ánh mặt trời đến gặp hắn.
Nói rằng muốn gặp hắn, chứ không phải vực sâu, không phải ma tộc nào khác, chỉ có hắn.
Vậy là đủ rồi. Bảy năm qua, hắn đã vô số lần xâm chiếm cơ thể thánh khiết này, cuối cùng còn nhận được ánh nhìn thoáng qua của linh hồn cao thượng ấy. Tuy tình yêu không thể trung hòa biến mất, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
"Yêu..." Bóng tối bao phủ đôi mắt Hôn Diệu, dường như hắn đang đưa ra một quyết định rất đau: "Dứt bỏ đi, ta dứt bỏ em."
"Ngài có thể làm được sao?"
"Có thể."
"Vậy." Lông mi Langmuir rủ xuống, hỏi: "Còn điều gì em có thể làm cho Ngô Vương không?"
Hôn Diệu nhìn y bèn nói: "Không được biến thành mặt trời."
Langmuir dở khóc dở cười, rõ ràng chỉ là một câu đùa, nhưng Ma Vương lại không thích nó, y đành nói: "Được, vậy em không biến đổi."
Langmuir thầm nghĩ, Hôn Diệu rất cứng cỏi, bản thân y không thể dành cho vị vua của mình một tình yêu ngang bằng, y chỉ có thể ước rằng vết thương của hắn cuối cùng sẽ khép lại, dẫu sẽ để lại một vết sẹo.
"Để em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sa-day-vuc/3387767/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.