Đến ngày thứ tư, cả hai vẫn liều mạng tiến về phía trước.
Cuối cùng Langmuir cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Trước đó, thần tử chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi.
Y là thiếu niên tôn quý, thánh khiết nhất nhân gian, không bị nghèo khó hành hạ, cũng không bị sự xấu xí quấy nhiễu, ai ai cũng đều yêu quý y, mà y cũng yêu thương mọi người. Sự giáo dục mà y nhận được từ khi còn nhỏ đã nuôi dưỡng một linh hồn thành kính tận tụy, ngay cả sinh tử cũng không màng, trên đời này còn có điều gì khiến y sợ hãi?
Tất cả đều là giả dối.
Langmuir nghe thấy một âm thanh lạ lùng, phải mất một lúc lâu sau y mới nhận ra đó là tiếng chân răng run rẩy va vào nhau của mình.
Trên đường đi, đủ thứ vô lý mà y thấy đều ùa vào trong đầu thần tử, biến thành hết suy đoán này đến suy đoán khác mà y không dám suy nghĩ kỹ.
Không phải y không sợ hãi, mà là chưa bao giờ tiếp xúc với bóng tối thực sự.
Trong lòng bàn tay y toàn là mồ hôi lạnh.
Phía trước truyền đến một tiếng trầm đục.
Hôn Diệu quỳ xuống đất, vịn cành cây thở hổn hển, đôi mắt tan rã nhìn về phía xa.
Một lát sau, hắn lại đứng lên.
Langmuir nhớ lại vết thương ngày càng trầm trọng mà mình vừa nhìn thấy, nhịn không được gọi Ma Vương một tiếng, nhưng Hôn Diệu không có nghe thấy.
Y bước nhanh tới, bắt lấy cổ tay Ma Vương: "Chúng ta nghỉ ngơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sa-day-vuc/3387751/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.