Vực sâu quá tối, cũng quá lạnh.
Langmuir nghĩ thầm, có lẽ y đã sai rồi. Y không nên dùng quan niệm của nhân loại để đánh giá một đám ác ma.
Lúc này xung quanh đã hạ nhiệt độ, không thể nhìn rõ năm ngón tay của mình. Langmuir nôn ra tất cả những gì có thể, đôi chân nhũn ra, tay cố bám vào thân cây để đứng lên.
Có lẽ chính vì sự suy tàn vô phương cứu chữa, nên mới có chiến tranh, nạn đói hoành hành khắp nơi, ngay cả trẻ nhỏ trong tộc cũng không thể thoát khỏi số phận chết thảm.
... Nếu không phải như thế, ác ma làm sao có thể bị thần phong ấn ở dưới đất.
Cho nên, phải đi giết Ma Vương.
Một cú sốc lớn làm cho suy nghĩ và cảm xúc của Langmuir có phần rối loạn. Chỉ có nhiệm vụ mà trưởng lão giao cho y, vẫn dẫn đường cho y như ngọn hải đăng.
Y không ngủ được, vì thế chạy suốt đêm, nhưng một khi đã bắt đầu chú ý đến điều gì đó thì không bao giờ có thể quay lại được như xưa.
Thần tử phát hiện ra rằng, khắp nơi vực sâu đều là ma tộc đói khát, đa phần là liệt ma hoặc phàm ma được miêu tả trong sách. Khi chúng ngã xuống đất rê/n rỉ, đôi mắt tuyệt vọng của chúng rõ ràng không khác gì nhân loại.
Y còn phát hiện ra rằng trong vực sâu có rất ít thảm thực vật, ma thú chạy trốn khắp nơi. Mặt đất khô nứt, đôi khi có những ngọn lửa kỳ lạ bốc lên cao.
Môi trường khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sa-day-vuc/3387749/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.