Vào năm thứ sáu, Langmuir từng kể cho hắn nghe câu chuyện về Đức Mẹ Quang Minh.
"Theo truyền thuyết, khi Đức Mẹ Quanh Minh còn là một người phàm..."
"Gì cơ, Đức Mẹ Quang Minh từng là người phàm?"
"Đúng vậy."
Trong ký ức, Langmuir ngoảnh đầu lại, đôi mắt cong lên cười với hắn: "Đây là lời của Thánh Huấn (*) bản cũ đã viết như vậy."
(*) Hadith trong cách dùng tôn giáo thường được dịch là "truyền thống", là bản ghi chép những lời dạy của Muhammad.
Khi đó, cả hai đang chuẩn bị cho lễ yết kiến hoàng cung vào năm ấy.
Năm thứ sáu, chiến tranh lắng xuống, địa vị của Ma Vương Hôn Diệu đã ổn định, tất cả các bộ lạc lớn đều trung thành với hoàng cung. Tiếng khóc than dưới lưỡi đao đồ tể ngày càng ít, tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ sơ sinh trong vòng tay mẹ ngày càng nhiều hơn.
Cách đó không xa, mấy đứa trẻ ma tộc chưa đến mười tuổi đều cười khanh khách chạy loạn, nói muốn đi bắt bọ chuông.
Ma tộc trưởng thành đá đít từng đứa một, mắng yêu tụi nhỏ rồi kẹp chúng dưới nách: "Ha, mấy đứa nít quỷ không biết sống chết! Tụi bây mà sinh sớm hơn mười năm trước, giỡn hớt kiểu này thì coi chừng bị bắt bỏ vào nồi trụng nước sôi..."
Langmuir chú ý tới, không thể kìm nén được mà bật cười.
Y bận áo bào bằng vải lanh, tay áo xắn lên cao, vạt áo cũng buộc cao lộ ra bắp chân thon dài gầy gò. Trong tay là củi mới chặt có hơi nặng nên y áng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sa-day-vuc/3387744/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.