Ngày hôm sau, Langmuir không tỉnh dậy.
Từ sáng sớm Hôn Diệu đã bưng chậu nước và khăn mặt tới, ngồi bên giường chăm sóc bệnh nhân tỉnh ngủ, nhưng đợi từ khi vách núi dần sáng hơn, lại đợi đến khi sắc trời dần tối hẳn, Langmuir vẫn mê man bất tỉnh.
Tako bị gọi đến lắc đầu nói rằng là do thể chất quá yếu, không còn cách nào tốt hơn.
Hôn Diệu đợi đến ngày hôm sau, lại bắt đầu lấy ma lực ngưng tụ câu chú chữa bệnh, liên tục đưa chúng vào cơ thể Langmuir.
Đêm khuya ngày hôm sau, bệnh nhân tỉnh dậy, sớm nhận ra việc Ma Vương đã làm.
Langmuir nằm im lặng trên giường, y hơi nhắm mắt lại dường như đang chịu đựng cơn đau, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng lạnh tanh, cắn mạnh vào đôi môi trắng xanh trong vô thức.
Hồi lâu, y mới phát ra một âm thanh nặng nề: "Ngài đã hứa với em không làm vậy nữa..."
Hôn Diệu: "Ai bảo em gọi thế nào cũng không tỉnh?"
Langmuir thực sự tức giận, hai gò má bệnh tật hiện lên vệt đỏ hồng, bỗng dưng mở mắt: "Em nói rồi, ngày mở kết giới em cần mượn ma lực của ngài, Ngô Vương không biết tự chăm sóc bản thân? Chẳng lẽ trong lòng ngài, đánh thức em còn quan trọng hơn vận mệnh ma tộc sao!?"
Y nói xong một câu liền há miệng thở dốc, cổ căng thẳng như muốn gãy. Đôi mắt đẹp lại nhắm nghiền đau khổ.
"Langmuir, em đúng là..."
Hôn Diệu cố chấp lắc đầu, cắn răng nói: "Em đúng là... đồ đáng hận..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sa-day-vuc/3387740/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.