Tako vội vàng chạy tới, ông vừa vào doanh trướng thì đã mặt ủ mày chau than thở: "Ui, Ngô Vương! Ngài lại..."
Nói được một nửa, giọng của lão tư tế nghẹn lại.
Trên giường, sâu trong doanh trướng, nhân loại tóc dài xám bạc ấy ôm Ma Vương vào lòng.
Thể trạng Langmuir gầy nhỏ hơn Hôn Diệu rất nhiều, ngón tay trắng nõn chạm vào vảy đen, y nhẹ nhàng vỗ về gương mặt Hôn Diệu, hạ mi mắt xuống thủ thỉ trấn an điều gì đó.
Cảnh tượng này cực kỳ có sức tác động, cằm Tako thiếu điều rơi xuống đất, cũng không dám bén mảng đi vào trong!
Lão ma tộc khóc ròng trong lòng: Trời đất ơi, vương của bọn họ lại bị một nô lệ yếu đuối như vậy ôm còn vừa khéo bị ông trông thấy!
Chờ Ngô Vương tỉnh lại, sẽ không giết ma diệt khẩu chứ...
Trong trướng, Langmuir ngẩng đầu, trông thấy Tako từ xa.
Y vỗ nhẹ lên gò má Hôn Diệu, ghé vào tai hắn: "Ngô Vương, ngài tỉnh lại đi, Tako đại nhân tới rồi."
"Ừm." Ma Vương nhắm mắt lại, vầng trán đẫm mồ hôi tựa vào vai Langmuir.
Hắn khàn giọng nói: "Ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài."
Tako chỉ tổ hồn vía lên mây, hay rồi, ông còn tưởng rằng đầu óc của vương không tỉnh táo nên mới để cho nô lệ ôm mình, hóa ra là cố tình thả luống!
Langmuir khẽ gật đầu, y nâng dậy Hôn Diệu, để Ma Vương tựa vào đệm mềm, sau đó ngoan ngoãn đứng dậy đi ra ngoài, khi đi ngang qua tư tế còn không quên lễ phép hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sa-day-vuc/3387730/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.