Cùng đêm đó, khi những quỷ chim sơn ca bắt đầu cất tiếng hót từ cành cây bên ngoài cửa sổ cung điện, Langmuir tắm rửa thay quần áo xong, đi chân trần trên tấm chăn dày trên sàn nhà, rồi đi về phía chiếc giường lớn mềm mại mà y đã không ngủ trong bốn tháng qua.
"Langmuir đại nhân!"
Thị quan Lưu Sa ôm bộ đồ cũ vừa mới thay của Langmuir trên tay nhanh chóng đuổi kịp từ phía sau, ngạc nhiên nói: "Trời ạ, khóa giam của ngài đâu?"
"À." Langmuir quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, bảo: "Nó đã bị Ngô Vương lấy đi rồi."
Lưu Sa lộ ra vẻ mặt hiểu rõ ngay.
Nàng cũng không mấy ngạc nhiên, từ khi vương bắt đầu treo chìa khóa xương trước ngực đại nhân, cái gọi là khóa giam đã hoàn toàn mất đi chức năng ban đầu. Bây giờ bị gỡ xuống, cũng chỉ là thay đổi hình thức.
Sáu bảy năm trôi qua, vị ma nữ từng làm bầu bạn hợp hóa của Ma Vương vẫn mỹ miều như thuở ban đầu, thậm chí càng thêm thông minh và quyến rũ hơn trước.
Có lẽ do cuộc sống và tinh thần trở nên tốt hơn. Lưu Sa dặn dò cho tôi tớ lấy quần áo cũ đi giặt giũ, sau đó lắc chiếc đuôi màu mật ong, cười tủm tỉm nhào tới làm nũng với Langmuir: "Lưu Sa đã lâu không gặp đại nhân rồi..."
"Thị quan đại nhân, xin hãy tự trọng." Langmuir vỗ nhẹ Lưu Sa ý bảo nàng lùi ra xa chút, nhưng vẻ mặt y lại rất hòa nhã: "Nếu bị Ngô Vương trông thấy, chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sa-day-vuc/3387719/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.