Loại người như Lý Dật mà cũng muốn xây học đường ư? Chuyện cười gì vậy? Thẩm Nghiên Bắc không khỏi nhíu mày.
"Trung thúc, chuyện này rốt cuộc là sao?"
Thẩm Đức Trung rít một hơi thuốc lá, mặt nhăn cả lại: "Sáng sớm ngày hôm nay, có người gọi ta đến Lý gia thôn bàn chuyện. Khi đến nơi, lý chính và trưởng thôn mấy thôn xung quanh đều đang ở đó. Lý cử nhân ngồi trên cao thong thả uống trà, thôn trưởng Lý gia thôn liếc ta một cái, ngoài cười mà trong không cười nói cho ta biết chuyện này, bảo ta về nói cho người trong thôn biết, thu tiền dâng lên!"
Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc trở nên sắc lạnh: "Những thôn khác đều đồng ý rồi hả?" Mấy thôn xung quanh bọn họ đều không có học đường, tư thục lại càng không có. Mãi mới có một vị có công danh trên người, mà giờ đã tạ thế, thế hệ này chỉ còn nguyên chủ và Lý Dật. Cha mẹ của nguyên chủ ngoài ý muốn bỏ mình, nguyên chủ lại cao ngạo không bao giờ có ý định mở học đường, mà Lý Dật một lòng muốn khảo công danh, cũng chẳng còn ai có tâm tư suy tính việc này. Không ngờ sau khi Lý Dật đậu cử nhân gã lại có ý đấy.
Nói gã muốn trở thành thầy, Thẩm Nghiên Bắc là người thứ nhất không tin.
"Cũng không phải!" Thẩm Đức Trung càng nghĩ càng thêm tức giận, "Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên (*)! Bây giờ có ai mà không một lòng thờ vị Lý cử nhân kia?" Nói là nghị sự, kết quả là đã bàn bạc xong từ lâu rồi, gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-phu-lang-nha-tu-tai/1814354/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.