Sở Tu Nhiên đẩy cửa phòng bước ra ngoài giữa đêm. Liêu Dung canh ở bên ngoài liền hiểu là có chuyện gì đó rồi. Liêu Dung hỏi Sở Tu Nhiên: “Vương gia, làm sao vậy?”
“Hắn hầu hạ không tốt, chỉ biết khóc lóc, bị bản vương giết rồi.”
Liêu Dung lập tức gọi binh lính tới thu dọn cái xác đi cho khỏi chướng mắt Sở Tu Nhiên.
Nơi Sở Tu Nhiên đang ở là một biệt viện trên hồ của Phóng gia. Phóng lão tướng quân tuy đã cáo quan nhiều năm, nhưng cùng với Sở Tu Nhiên vẫn qua lại thân thiết. Khi nghe nói Sở Tu Nhiên sẽ ở lại Bộc Châu trùng tu Cận Minh thư viện, Phóng lão tướng quân liền gấp rút chuẩn bị biệt viện này cho y, còn tặng cả một đoàn danh kỹ để giúp y mua vui.
Sở Tu Nhiên đi dạo dưới trăng, sắc mặt lãnh khốc không nhìn ra chút tia tình cảm nào. Liêu Dung lặng lẽ bước theo phía sau, nhìn thấy đuôi áo choàng của Sở Tu Nhiên quét nhẹ trên mặt đất bỗng vươn tay, ở khoảng cách từ xa tưởng tượng ra mình như đang chạm phải đuôi áo và nở nụ cười mãn nguyện. Đúng lúc này, Thanh Vĩ ôm bức tranh chữ về tới. Thanh Vĩ thoáng thấy hành động kia của Liêu Dung, nhíu mày bất an rồi hướng Sở Tu Nhiên báo cáo:
“Vương gia, tiểu Đỗ đó gọi là Đỗ Văn. Hắn đến Bộc Châu này được ba năm rồi, ngoại trừ những người trong học viện, còn lại rất ít giao tiếp với bên ngoài.”
Sở Tu Nhiên không nhanh không chậm nói: “Tuyên cáo ra bên ngoài người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-nguyen-tuy/2663495/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.