Thanh Vĩ vừa mở cửa về phòng thì liền bị một bóng người lao tới giữ chặt. Do ngửi được mùi hương cơ thể quen thuộc, y không chống trả, nhưng cũng chính vì vậy mà bất ngờ bị người kia đem xích trói chặt vào cổ tay không cho nhúc nhích.
Thanh Vĩ ngơ ra: “Ngươi làm trò gì vậy?”
Liêu Dung cười ranh mãnh, kéo mạnh sợi xích lôi Thanh Vĩ lại giường: “Thì như ngươi thấy đó. Trò này ta mới học được. Thấy sao?”
“Rốt cuộc muốn làm gì?”
Liêu Dung đè Thanh Vĩ ra giường, liếm môi giảo hoạt ngồi lên người y: “Ngươi hiểu mà.”
“Ta đã nói là không.”
Liêu Dung chặn xuống môi Thanh Vĩ một nụ hôn, trong khi bàn tay lần mò đến hạ bộ của y tận tình xoa nắn. Thanh Vĩ nhíu mày, hai tay bị trói chặt không có cách nào đẩy Liêu Dung ra. Liêu Dung càng hôn càng đắc ý, khí lực nơi tay cũng mạnh hơn, không lâu sau đã có thể khiến bên dưới ngóc đầu.
Liêu Dung nhả môi tinh nghịch: “Thấy chưa? Ngươi cũng muốn mà.”
Thanh Vĩ chỉ còn biết hừ lạnh.
Sáng hôm sau, Liêu Dung vẫn còn ôm chặt Thanh Vĩ mà ngủ, đầu gối lên cánh tay y. Thanh Vĩ trở mình nhưng chú ý không đá động tới Liêu Dung, thầm nhìn sợi xích dưới giường nghĩ đứa trẻ này cũng ranh mãnh thật. Nghĩ xong chợt thở dài, không biết sắp tới phải đối phó sao với Liêu Dung.
Liên Thành mấy ngày không ra khỏi Mặc Nghiên Trai để tịnh tâm suy nghĩ. Vấn đề quá khó, hắn nghĩ mãi cũng không ra, quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-nguyen-tuy/2663461/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.