Thực ra so với phụ đạo môn toán cho Lục Giai Ý, Thích Dương càng cảm thấy cậu nên đến bệnh viện khám.
Lúc trước thành tích tốt như vậy, bây giờ cái gì cũng không nhớ, đều phải học lại từ đầu. Vấn đề nghiêm trọng như vậy nên đến bệnh viện lớn kiểm tra mới phải.
Nhưng mỗi lần hắn hơi nhắc đến chuyện này Lục Giai Ý đều nói cậu bị không sao cả, cậu sẽ học lại.
Lâm Tú Anh và Lưu Hồng Dân nói chuyện rất lâu. Kỳ thực cũng không nói ra kết quả gì bởi vì Lưu Hồng Dân nói với bà, Lục Gaii Ý bây giờ tuy xếp hạng bét nhưng vẫn luôn nỗ lực học tập như lúc trước. Ông mỗi lần tới lớp kiểm tra từ cửa sau nhìn, Lục Giai Ý đều đang nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà ngồi ở chỗ của cậu học bài. Bởi vì có cậu, không khí học tập ở đằng sau cũng tốt hơn trước nhiều, dẫn theo một đám người cùng chăm chỉ lên.
“Chỉ không biết vì sao thành tích của em ấy lại hạ thấp đến như vậy.” Lưu Hồng Dân nói.
Lúc Lâm Tú Anh từ văn phòng đi ra, đám Lục Giai Ý đang học tiết tiếng anh. Bà xuyên qua cửa sổ phía sau mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt Lục Giai Ý, dáng vẻ rất chăm chú nhìn lên bảng đen.
Lúc trao đổi với Lưu Hồng Dân, ông có một số lời nói chọc trúng tim bà. Ông nói: “Bên phía trường học, tôi thấy em ấy vẫn luôn bình thường. Về phía gia đình không biết có chuyện gì khiến em ấy phân tâm không?”
Lâm Tú Anh suy nghĩ hồi lâu, nhà họ thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-nguyen-lang-luon-khong-dat-tieu-chuan/1371006/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.