Ngoan Ngoãn của Chu Dương Liễu vốn gọi là Bé Ngoan, tên là do mẹ cậu ta đặt.
Kỳ thực lúc ban đầu Chu Dương Liễu cũng không thích chú chó này, cậu cũng ghét cô em gái kém mình rất nhiều tuổi kia. Sinh ra làm gì, chỉ có chịu khổ mà thôi.
Thế nhưng sau này cậu dần dần yêu quý em gái, cũng thích Bé Ngoan. Trẻ con và chó nhỏ là tốt nhất, đơn thuần nhất, đáng yêu nhất.
Cậu ta vòng qua con hẻm kia, vừa đi đến đầu ngõ đã nghe thấy tiếng kêu của Bé Ngoan, còn mơ hồ nghe được tiếng cười của con trai. Cậu ta hoảng hồn lập tức chạy tới, lại thấy Giang Triều ngồi xổm trên đất, đang dùng bánh bao trong tay đùa với chó của cậu ta.
Bé Ngoan cả người đã sắp đứng lên nhưng vẫn không với tới. Giang Triều xấu xa cười cười.
“Giang Triều!” Chu Dương Liễu gọi.
Giang Triều lập tức quay đầu lại nhìn, giật mình làm rơi cả bánh bao trong tay xuống đất. Bé Ngoan lập tức ngoạm lấy, lủi vào trong gầm xe.
“Đệt mợ, cậu dọa chết tôi rồi, hô cái gì mà hô.” Giang Triều đứng dậy vỗ tay mấy cái, nói: “Tôi không có bắt nạt chó của cậu đâu, không thấy ông đây hảo tâm hảo ý cho nó ăn đấy à?”
“Không cần, tớ ngày nào cũng cho nó ăn rồi.”
“Haiz, Chu Dương Liễu, chó cắn Lã Động Tân* à?”
(ý nói làm việc tốt còn bị người đó oán trách)
“Cậu mới là chó ấy.” Chu Dương Liễu nói.
Giang Triều nhảy lên xe, “Được, tôi không chấp nhặt với cậu. Vẫn là chó của cậu đáng yêu hơn, mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-nguyen-lang-luon-khong-dat-tieu-chuan/1370999/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.