Vẻ mặt ông Thích không quá tốt nhưng vẫn mạnh mồm, nói: “Chơi không tồi.”
“Đa tạ, cháu cũng chỉ thắng hiểm mà thôi.” Lục Giai Ý nói.
Thái độ kính cẩn, tính cách cũng ngoan ngoãn, không giống thế cờ của cậu.
Thế cờ của Lục Giai Ý rất anh dũng hung mãnh.
“Đánh xong thật đúng lúc, ăn cơm thôi.” Bà Lục nói.
“Một ván nữa, một ván nữa.” Ông Thích níu lấy Lục Giai Ý đang định đứng lên.
“Ăn xong lại chơi.” Thích Dương nói.
Ông Thích nói: “Lại không phải chơi với mày… Tiểu Lục, chúng ta đánh một ván nữa đi.”
Lục Giai Ý chỉ đành ngồi xuống: “Được rồi.”
“Ai cũng không được nhường nhé.” Ông Thích nói.
“Ông yên tâm, cháu đánh cờ có nguyên tắc, sẽ không nhường.”
Hai người cuối cùng lại bắt đầu chơi. Thích Dương đi chuẩn bị bàn ăn, lúc bà Lục mang thức ăn ra lén hỏi: “Nó thực sự đánh thắng ông nội mày à?”
Thích Dương gật đầu: “Hơn nữa còn rất nhanh.”
Bà Thích nghe vậy liền nhìn thoáng qua bóng lưng Lục Giai Ý. Cậu ngồi thẳng tắp, nhìn không ra tuổi nhỏ như vậy mà kỳ nghệ lại tốt thế.
Hai người bày biện bàn cơm xong, bà Thích đang chuẩn bị đi xem trận chiến thế nào liền thấy ông Lý vỗ tay bồm bộp đứng dậy: “Ha ha ha ha, như thế cũng quá nhanh đi.”
Lục Giai Ý đứng dậy, cúi đầu nói: “Đa tạ.”
“Xong rồi?” Bà Lục rất kinh ngạc hỏi.
Ông Thích ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm bàn cờ một hồi lâu, không nói gì.
“Ăn cơm ăn cơm, lão Thích, ăn cơm thôi.” Ông Lý nói.
Ông Thích lúc này mới đứng dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-nguyen-lang-luon-khong-dat-tieu-chuan/1370993/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.