Thứ hai thể dục buổi sáng, Lục Giai Ý lại nửa sống nửa chết, thở hổn hển tụt xuống cuối cùng. Sau đó còn bị đau sốc hông suýt rơi khỏi đội ngũ, cuối cùng vẫn là Giang Triều kéo cậu về.
Bởi vì nếu cậu cứ tiếp tục tụt thêm nữa sẽ rơi hẳn vào đám con gái ban 7.
Sau khi thể dục buổi sáng Lưu Hồng Dân lại nói chuyện khẩu hiệu: “Mọi người mấy ngày nay đã nghĩ ra những khẩu hiệu gì, chúng ta tiết này sẽ bỏ phiếu bầu chọn.”
Y để lớp trưởng Tất Nhiên đi lên bục giảng viết. Đầu tiên hỏi cậu ta đã nghĩ ra khẩu hiệu gì hay ho rồi.
“Chăm chỉ học hành, ngày ngày tiến bộ.” Tất Nhiên nói.
Dưới lớp bắt đầu cười lên, nói cái này cũ quá rồi, bây giờ làm gì còn ai hô nữa. Mọi người bắt đầu hăng hái phát biểu, cuối cùng giơ tay bỏ phiếu, xác định ba câu khẩu hiệu mới.
Cái nào cũng rất sáng tạo, vừa đáng xấu hổ lại mới mẻ, phân biệt là:
“Chân trái Thanh Hoa, chân phải Bắc Đại, Thanh Hoa Bắc Đại, cả hai đều đỗ!”
“Cảm xúc dâng trào, ban 6 bất bại, chiến đấu không ngại, ban 6 mạnh nhất!”
Còn có 1 câu:
“Văn dám xưng vương, võ dám xưng bá, 11 ban 6, thiên hạ đệ nhất!”
“Tốt!” Lưu Hồng Dân nói, “Ba câu này đều rất có khí thế. Đến, chúng ta trước tiên diễn tập một lần. Lớp trưởng, hô bắt nhịp!”
Tất Nhiên mặt đỏ rực, tay nắm hờ hô: “Chân trái Thanh Hoa, chân phải Bắc Đại. Thanh Hoa Bắc Đại, cả hai đều đỗ!”
Mọi người theo sát phía sau cùng hô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-nguyen-lang-luon-khong-dat-tieu-chuan/1370975/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.