“Bên trong không phải là thuốc,” Thích Dương nói, “Chỉ là một lọ thuốc nhỏ, bên trong đựng mồi câu.”
Lục Giai Ý mở ra nhìn, quả nhiên là mồi câu bình thường.
“Dùng thì câu được nhiều hơn, nhưng không mạnh.” Thích Dương nói.
“Ừm, câu cá mà, lại không phải là bắt cá.”
Câu cá là một loại thư giãn!
Lục Giai Ý đặt bình xuống. Có lẽ là vì ngồi xổm lâu, chân hơi tê. Cậu liền vịn vào chân Thích Dương đứng dậy. Vừa đứng một cái mắt tối sầm lại, bụp một tiếng ngã ra đất.
Thích Dương giật mình đến nỗi bánh trong tay rơi cũng rơi xuống.
Lục Giai Ý choáng váng đầu óc một hồi, ngẩng lên liền nhìn thấy Thích Dương một tay bắt lấy mình, giật mình mà nhìn.
“Không sao.” Lục Giai Ý ngượng ngùng cười một cái, nói: “Mắt bỗng nhiên tối sầm lại.”
“Choáng đầu sao?”
Lục Giai Ý gật đầu.
Thích Dương nói: “Đứng lên nhanh quá.”
“Là bệnh sao?” Lục Giai Ý vẫn thật có chút lo lắng.
“Cũng không hẳn,” Thích Dương nói, “Rất nhiều người đều như vậy, huyết áp thấp.”
Lục Giai Ý lúc này mới yên tâm, ngồi xuống mặt cỏ. Cậu làm sao lại bị huyết áp thấp nhỉ, thân thể bây giờ cũng quá yếu ớt rồi.
Cậu đêm qua còn bị ho khan, phỏng chừng là hôm qua ở trong sông bị lạnh.
“Cậu biết Lục gia thôn không?” Cậu hỏi Thích Dương.
Thích Dương lắc đầu.
Lục Giai Ý liền không tiếp tục hỏi nữa. Cậu phát hiện ở bụi cỏ không xa nở rộ rất nhiều hoa nhỏ màu vàng kim.
Cậu chầm chậm đứng dậy, đi đến nhìn một cái, thế mà lại là hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-nguyen-lang-luon-khong-dat-tieu-chuan/1370973/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.