Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41
Chương sau
Không gian bỗng im bặt, những người có mặt ở đây đều chết sững trước sự xuất hiện của Linh. Cô đã chết, trái tim đã ngừng đập ngay trong vòng tay anh trai. Nhưng ... Giờ đây cô đang đứng trước mặt họ, lại thêm đôi cánh đen phía sau lưng. Từ cô toát lên một vẻ cao ngạo, sắc sảo hơn người. Cô là ai? Là phù thuỷ truyền thuyết hay là Hồng tiểu thư? "Linh." Vũ gượng đứng dậy cố gắng bước nhanh đến ôm chầm em gái. Nhưng Linh đã nhanh chóng nhích sang phải tránh né cái ôm đó. Cái vẻ mặt xa lạ cùng hành động né tránh đó làm chàng trai ngỡ ngàng, mắt nhìn chằm em gái chờ đợi lời giải thích. "Sao ... Không thể nào rõ ràng mày đã chết rồi mà ... sao ..." Câu nói ngập ngừng của người phụ nữ đã cắt ngang sự ngỡ ngàng của người anh trai. Linh đưa mắt nhìn rồi nhoẻn miệng cười, đôi cánh vỗ phành phạch nhấc bổng cô khỏi mặt đất. Tiến lại gần bà cô khẽ nói, cái giọng lạnh lẽo như nữ thần báo tử. "Phù thuỷ truyền thuyết là người đứng giữa ranh giới sống và chết ... Chính bà đã đánh thức, đã hoá giải lời nguyền cho tôi ... Cảm ơn." "Đừng nói nhiều, thắng làm vua thua làm giặc." Câu nói vừa dứt người phụ nữ đã lao vào tấn công cô gái nhỏ. Màn sương dày bao quanh hai người, che lấp tầm nhìn của những người bên ngoài. Huy và Vân nhìn nhau gật nhẹ đầu rồi cả hai cùng lao vào đánh nhau với Vol. Riêng Vũ bị thương không thể tham chiến nên đành ngồi đó cầu chúc họ may mắn. Những cánh bườm bay khắp nơi, mùi hương phấn nhẹ dịu đã lấn áp sự tanh tưởi của máu. Đôi cánh quật mạnh, bà ta né sang một bên nhưng không đủ nhanh. Đôi cánh xẹt qua tạo nên một vết rạch dài tuy không sâu lắm, máu rươn rướn. Linh khẩy cười đắc ý, đôi mắt nâu nhìn xoáy sâu như đẩy bà xuống vực thẳm. Người phụ nữ bỗng dừng lại, hơi thở không đều, tay nắm chặt thanh gươm ngọc bích đáp xuống đất, hai chân bước đi lướt nhẹ đến gần người phụ nữ. Và ... "Linh." Tiếng thét lớn, tất cả dừng lại dồn ánh mắt về phía cô gái nhỏ và người phụ nữ. Đôi mắt họ mở to, nét mặt đầy sợ hãi, lo lắng. Không khí chùn xuống đột ngột, tất cả như ngừng thở, thời gian trôi qua một cách chậm chạp. Một giây ... Hai giây ... "Á ... Á ... Á ..." Tiếng cô gái nhỏ thét lên đau đớn làm cả không gian chao đảo. Thanh gươm ngọc bích nhuộm dòng máu đỏ tươi, chiếc cánh bên trái đứt lìa và rơi xuống đất. Cô gái nhỏ ngã lùi về sau, khuôn mặt trắng tái không mang một chút sắc thái của sự sống. Người phụ nữ mỉm cười đắc thắng và tiếp tục lao đến, thanh gươm ngọc bích chỉa thẳng vào Linh. "Linh." Huy và Vol hất mạnh nhau ra, chạy đến che chắn cho cô gái nhỏ. Lại một lần nữa tất cả lại rơi vào im lặng, đêm nay có quá nhiều điều bất ngờ. Huy từ từ buông cô ra, mắt nhìn chầm Vol ngỡ ngàng. Linh mở to đôi mắt nhìn chầm người chú, nước tuôn trào từ khoé mi, môi mấp máy khẽ hỏi. "Tại sao?" Người đàn ông không trả lời, miệng hé nụ cười nhợt nhạt rồi ngã quỵ xuống. "Chú ..." Linh thốt gọi, gượng người lao đến đỡ lấy ông, nước mắt nhạt nhoà. Vết thương ở tim chảy máu mỗi lúc một nhiều, Vol nhắm nghiền mắt lại và chìm trong giấc ngủ vĩnh hằng. Người phụ nữ đổ sụp xuống nền đất, khóc nghẹn, tay nắm chặt ghì ở ngực. Linh ngồi đó đôi mắt thẫn thờ, môi nhếch lên để lộ một nụ cười nhạt. "Tránh ra." Nhưng, người phụ nữ bỗng nhiên lao nhanh đến đẩy mạnh cô gái nhỏ ra và ôm lấy Vol ghì chặt. Cúi người hôn nhẹ lên môi ông, bà ngước nhìn Linh cười một cách khó hiểu. Bàn tay ấy chạm nhẹ trán người đàn ông, miệng đọc thần chú, mắt vẫn lườm nhìn Linh. Một viên thuỷ tinh trong suốt phát ra thứ ánh sáng màu vàng bay ra từ miệng người đàn ông. Nó bay cao dần, thứ ánh sáng ấy ngày càng gắt hơn và chuyển sang màu đỏ, màu của máu. "Không." Một người phụ nữ lao đến chụp lấy viên thuỷ tinh hét lớn. Nhưng thứ ánh sáng đó đã hất ngã bà, đưa viên thuỷ tinh bay vút lên bầu trời đêm. "Mẹ." Hai anh em Vũ, Linh vừa chạy đến vừa thốt gọi, khuôn mặt có chút ngỡ ngàng. Nhưng rất nhanh chóng họ bị hiện tường kì lạ thu hút. Một tiếng nổ vang rầm trời, ở góc trời đỏ rực, ánh trăng dần bị mặt trời che lấp. Những cánh bướm rơi xuống mặt đất co rúm lại và dần mất đi sự sống. Hương phấn hoa nhạt dần, mùi máu tanh tưởi lan khắp không gian. "Á ..." Linh thét lên rồi gục xuống, những đường gân nổi rõ, một luồng ánh sáng phát ra từ cô. Nó nóng hừng hực như ngọn lửa địa ngục, lạnh giá như băng tuyết mùa đông. "Linh." Thấy cô gái nhỏ đau đớn như vậy Huy đi nhanh đến, vẻ lo lắng lộ rõ trên khuôn mặt. Nhưng Vũ đã nắm tay cậu giữ lại, lắc nhẹ đầu ra hiệu , khuôn mặt đanh lại cố không để lộ bất kì cảm xúc nào. Mái tóc bạch kim bùng ngọn lửa màu xanh, luồng khí tách khỏi người cô gái nhỏ bay vụt lên bầu trời đêm. "Không." Người phụ nữ lao đến tấn công Linh nhưng mẹ cô gái nhỏ đã lao đến ngăn cản. Mái tóc dài quất mạnh hất tung bà ta ra ngã lăn dưới nền đất. Vân bước nhanh đến, tay cầm cây kiếm khắc hình ngọn lửa chỉa thẳng vào bà ta. Luồng sáng chạm đến bầu trời, những tia sét điện kết nối tạo thành mạng lưới làm sáng rực cả bầu trời. Mọi hiện tượng kì lạ biến mất, cả không gian trở lại bình yên như trước đây, không khí dường như thoáng đãng hơn, mùi máu tanh cũng biến mất theo. "Linh."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41
Chương sau