Vũ từ trên gác chậm rãi bước xuống, hai chàng trai nhìn chầm nhau. Huy thoáng ngạc nhiên rồi cúi chào kính cẩn, lòng dấy lên một nỗi bất an, lo lắng.
"Anh Vũ."
"Cậu về đi."
Vũ lạnh lùng nói, đôi mắt nhìn xoáy sâu chàng trai, lòng cảm thương thay cho tình yêu đầy trắc trở ấy. Huy ngước nhìn anh, mắt đảo xung quanh tìm kiếm cô gái nhỏ nhưng mãi mà không thấy. Như hiểu được cậu đang nghĩ gì, Vũ chậm rãi nói tiếp, chân thì bước đến gần ghế sô pha ngồi xuống.
"Không cần tìm nữa, nó đi rồi... Về nhà rồi."
Nghe Vũ nói khuôn mặt cậu trầm xuống buồn miên man. Cậu biết được trở về nhà đối với Linh là một sự mong chờ nhất từ trước đến nay nhưng tại sao phải gấp đến như thế. Cô ra đi không một lời chào, không một lờinhắn, không lời hẹn ước cho tình yêu của hai người. Huy khẽ lên tiếng hỏi.
"Khi nào bạn ấy về vậy anh?"
"Không biết, có thể là mai mốt, cũng có thể mãi mãi không về nữa."
Huy lặng quay đi, anh chờ đợi bao lâu nay nhưng tất cả đều vô nghĩa. Cô trở về rồi lại ra đi, và những lần như thế cảm giác hụt hẫng, nhớ mong đẩy anh ngã xuống vực thẳm tối u, lạnh lẽo. Linh là ai? Tại sao cô khiến anh phải điêu đứng, phải đau khổ như thế này?
Chàng trai vừa đi khỏi Linh từ trên gác bước xuống, khuôn mặt buồn bã hiếm thấy. Vũ đứng dậy đi đến gần xoa đôi vai nhỏ bé, Linh mỉm cười gục đầu vào người anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-mau/2061776/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.