Một lúc sau, cô lại giật mình thêm một lần nữa, cơ thể cô run lẩy bẩy mà ôm chặt lấy anh, nước mắt cô bắt đầu chảy ra thấm đẫm giương mặt tuyệt mĩ.
Anh không hiểu chuyện gì, vì sao mà cô khóc anh cũng không biết. Anh lúng túng không biết làm sao để vỗ về cô gái nhỏ có nhiều tổn thương này, anh nhanh tay gạt đi nước mắt trên mặt cô, ôm cô chặt hơn một chút, vỗ vỗ nhẹ tấm lưng nhỏ bé vẫn đang run run kia an ủi cô.
Cô dần dần cảm nhận được hơi ấm mà rất lâu rồi cô chưa cảm nhận được, nó ấm áp vô cùng, và có cả cảm giác an toàn, an tâm, gần gũi dành cho cô.
Hơi ấm này rất giống hơi ấm của ba cô, cô bất giác ôm anh thật chặt, miệng bắt đầu nói mớ:
"Ba...ba ở lại...với...với con, con...gái của ba...rất...rất sợ."
Câu nói hòa cùng tiếng nấc mà trở nên ngắt quãng, run rẩy đến đáng thương, cô vẫn đang tiếp tục khóc trong cơn mê man, cơn ác mộng năm đó lại hiện về khiến cô càng thêm sợ hãi.
"Ba...mẹ...đừng bỏ Tiểu Kiều lại một mình...ba...mẹ." cô vẫn tiếp tục nói mớ.
Giọng cô nghẹn lại vì nước mắt và những tiếng nức nở, sao lần này cô vẫn còn đang mắc kẹt lại trong cơn ác mộng, những cảnh tượng đau lòng năm đó lại diễn ra trước mắt của cô.
Cô nhìn thấy lúc này cô vẫn đang là một cô bé nhỏ bốn tuổi, căn nhà của gia đình cô đột nhiên cháy lớn giữa đêm không rõ lý do, ánh lửa sáng dần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-mau-tieu-hoa-ki/3404085/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.