Trong điện tràn ngập mùi máu tanh lợm, mà bên ngoài cuộc chiến vẫn kịch liệt như trước, thi thoảng còn có vài ba mũi tên lạc bay vào điện, bởi vì khoảng cách quá xa, lưa thưa không đích, rơi xuống trên nền gạch.
Duệ Thân Vương chẳng buồn bận tâm, chỉ chỉ vào xác Hoàng Đế:
“Đem ném ngoài điện đi, xem bọn chúng còn liều mạng làm cái quái gì?”
Lập tức có người tiến đến lôi Như Sương ra, nàng vẫn nắm khư khư góc áo Hoàng Đế, người đó liền rút đao, đang định chém luôn một nhát, nàng đã thong thả đứng lên, giọng nói lạnh lùng như băng giá:
“Lục gia, ngài chẳng lẽ không thừa dịp này mà trốn đi hay sao?”
Duệ Thân Vương kinh ngạc, chợt cười ầm lên:
“Sao ta phải trốn cơ chứ?”
Nàng rốt cuộc xoay người nhìn thẳng vào gã, trâm cài ánh ngọc màu tím lấp lánh đong đưa, sàn sạt một bên mái tóc. Con ngươi nàng cũng loang loáng, dường như còn mang một nét xinh đẹp quyến rũ khó tả:
“Thập Nhất gia thật đúng là chẳng thông minh chút nào, Lục gia chậm chạp không công thành, chẳng phải là còn kiêng kỵ ngòi bút của sử gia gắn cho hai chữ “giết anh” hay sao? Thập Nhất gia trở mặt một lần này, Lục gia chỉ cần thừa dịp mà tấn công vào thành, ai cũng sẽ không biết Bệ Hạ chết như thế nào, đến lúc đó chỉ có Thập Nhất gia là giơ đầu ra mà gánh tội ác “giết anh” tày trời, còn Lục gia thì cứ ngồi rung đùi mà hưởng “ngư ông đắc lợi”.
Chỉ là, Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-lanh-nhu-suong/3272341/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.