Dự Thân Vương thì nói thế, mà Đa Thuận thì lại ra chiều không đồng tình:
“Ở gần như vậy, khí bệnh bay qua thì Vương gia làm thế nào được?”
Dự Thân Vương nói:
“Ta cũng là bệnh nhân, lại còn đi sợ khí bệnh?”
Đa Thuận không dám cãi lại, thấy tiểu sa di bưng trà thuốc đến, vội vàng tiếp lấy đem đi rót, lại đợi cho nguội bớt, đoạn mới đưa mời Dự Thân Vương. Đại sư Trí Quang nói:
“Trong chùa cũng chỉ có cơm chay, mỗi ngày sẽ sai đồ đệ đưa tới cho Vương gia, chỉ đành để Vương gia chịu khổ một phen vậy.”
Dự Thân Vương đáp:
“Nào có thể như vậy, phạm vào cõi bồng lai tiên cảnh, quấy nhiễu bậc chân tu đã là cực kỳ không phải rồi.”
Vì trời đã về tối, Trí Quang bèn cáo biệt đi trước. Dự Thân Vương tiễn ông ra tận mái hiên, bắt gặp một cảnh chiều hôm mịt mờ, làn khói lam bốc lên nghi ngút, rừng trúc sâu thẳm như sóng biếc biển cả. Mà tiếng chuông chùa ngàn năm xa xôi vọng lại bên tai, trong khoảnh khắc quả thực bay vút lên khỏi cõi hồng trần. Chỉ cảm thấy hơi nước trong trẻo quét qua vạt áo, ngọn gió mát thẩm thấu vào tận trong phổi.
Thời điểm thắp đèn, quả nhiên có một tiểu sa di bưng cơm nước đến. Thiền phòng sơ sài, đốt một ngọn đèn dầu, dưới ánh đèn lờ mờ nhìn kỹ, cũng chỉ thấy có cơm trắng cùng đậu phụ, ngoài ra còn một đĩa đậu mầm xào cải xanh. Dù chỉ là nước luộc canh suông, song Dự Thân Vương vẫn xới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-lanh-nhu-suong/3272335/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.