Chập chờn đến canh bốn, Như Sương đột nhiên tỉnh giấc. Ngoài kia, âm thanh ào ào nho nhỏ thi thoảng lại nổi lên, nhìn trên khung cửa sổ nhuốm màu trắng, thì ra là tuyết đã rơi. Da bàn chân Như Sương đã bị nứt nẻ, vừa đau lại vừa ngứa, nàng nhịn không được gãi nhè nhẹ trong chăn. A hoàn nằm bên nàng cũng chợt tỉnh dậy, tuy đang mơ màng vẫn gọi một tiếng” Tiểu thư” rồi ôm lấy chân nàng ủ trong ngực. “ Để em giúp người sưởi ấm.” Trong lòng nàng chua xót nhớ lại những ngày xưa, vú nuôi của nàng cũng thường dùng cách như vậy giúp bản thân làm ấm chân, mà nay bạch cốt của bà vú đã sớm hóa thành tro bồi hoàng thổ dưới chân núi Tây Lâm, chỉ còn lại mỗi Tiểu Hoàn cùng bản thân nương tựa lẫn nhau mà sống. Ngoài trời tuyết rơi càng lúc càng nặng hạt, một cơn gió ùa về vỡ tan nơi cửa giấy, luồn vào bên trong hơi lạnh của phương bắc. Đây là trận tuyết lớn đầu năm, nàng thầm thương những nấm mồ dưới núi kia có biết bao nhiêu lạnh lẽo, cô quạnh, bị tuyết này phủ tựa như những chiếc bánh bao rơi đầy trên cánh đồng bát ngát. Nghĩ đến bánh bao, bụng nàng lại bắt đầu kêu réo không thôi, ngày hôm qua chỉ ăn một nắm cơm nguội, giữ lại một nắm cho Tiểu Hoàn. Nàng vẫn còn rất ít tuổi, chịu không được đói, hiện tại ngày hôm nay chưa được ăn gì, liền cảm thấy dạ dày như bị đốt, mà chỉ cần nghĩ đến bánh bao, bụng sẽ có khó chịu như có ai nạo vét. Không thể tưởng được một khi đã đói, cái bánh bao cũng khiến bản thân chật vật đến như vậy! Những tháng ngày tươi đẹp, yên bình trước kia, Như Sương tự hỏi phải chăng chỉ là một giấc mộng? Năm đó, nếu gặp được tuyết rơi như thế này, mẹ nàng nhất định sẽ hạ lệnh cho mấy đứa a hoàn tay chân lanh lợi, thu gom những bông mai rơi trên tuyết vào pha trà. Mà đàn bà con gái trong kinh thành, có ai chẳng biết phủ Mộ gia nổi tiếng trà ngon? Trà là cực phẩm ngân nha tại núi tuyết, theo đoàn thuyền cống nạp đưa vào Tây Trường kinh. Ngàn dặm đường thủy, bình thường ba cột buồm dương cao cũng phải mười ngày nửa tháng mới tới nơi. Đoàn thuyền cống nạp đều nghiêm hạn canh giờ, có gió tất dùng buồm, không có gió thì dùng chèo, mỗi ngày đi được hai trăm dặm đường thủy, không quá sáu bảy ngày đã tìm được đến Tây Trường kinh. Mà trà tuyết sơn ngân nha độc nhất vô nhị kia, đến lúc đưa tới kinh đô vẫn cứ non tươi như lúc ban đầu. Hộp đựng trà tinh xảo bóng loáng, nắp hộp khắc hoa văn tuyệt đẹp, màu xanh biếc chói sáng. Chỉ vừa mở nắp một thứ hương thơm tươi mát tựa như dòng nước cam lồ tỏa ra, thẩm thấu đến từng lỗ chân lông con người.Tại phòng trà, thứ hương thơm tinh tế này phảng phất trong không khí mấy ngày còn chưa tan... Cửa sổ giấy có chỗ đã bị rách, gió mùa đông lạnh lẽo theo đó tràn vào. Không thể nào ngủ tiếp được, da nứt nẻ trên chân lại bắt đầu ngứa, nàng thở dài tự trách, còn nhớ những ngày đã qua để làm gì nữa, khi mà tương lai ngày mai còn chưa biết làm sao để sống. Trước đây từng thấy trong sách viết rằng “Sống một ngày cũng bằng một năm”, kỳ thực với nàng bây giờ, một năm mà so với một ngày gian nan như vầy có thấm vào đâu, chưa quá ba bốn tháng mà nàng cứ ngỡ đã trải qua được ba, bốn mươi năm. Ngẫu nhiên một sáng rửa mặt trong chậu, soi thấy gương mặt mình cơ hồ cũng không nhận ra được. Tâm tình lại càng thê lương, có lẽ qua cho được ba bốn tháng này, bản thân tóc bạc cũng đã mọc đầy đầu. Mỗi lần tưởng như chịu không nổi khó nhọc,nàng nghĩ tới cái chết, thấy không bằng chết đi cho rồi, thế nhưng lại nhớ đến lời dặn dò cuối cùng của mẹ... ” Sương nhi... con... phải chăm sóc Duẫn nhi cho tốt…” Duẫn nhi là em trai nhỏ tuổi nhất của nàng, năm nay tính cả tuổi mụ cũng chỉ đến mười ba, trước khi có chiếu dụ nam đinh trên mười bốn phải xử trảm, dưới mười bốn phải đi đày ải ba nghìn dặm ấy, Mộ Duẫn từ tuổi ấu đã tập cung mã, tám tuổi cùng cha xuất chinh, lớn lên nơi quân doanh, tuy rằng còn thiếu niên song tính tình cương nghị, vô luận thế nào cũng không tham sống sợ chết, quyết cùng cha anh đồng sinh cộng tử, thế nhưng cuối cùng nơi nhà lao vẫn là bị Mộ đại nhân một bạt tai mắng là “Đồ bất hiếu”. Mà Duẫn nhi khi nghe cha quát một tiếng ấy, nhất thời hiểu ra, trong nhà nam đinh dưới mười bốn tuổi chỉ còn một người là mình, nếu mình chết đi, chả nhẽ để Mộ gia từ đây tuyệt hậu? Một câu “Bất hiếu” của cha già, tựa như băng tuyết ngày tam cửu(khoảng ngày 17 tháng 1)[1] giáng xuống lưng, cậu trừng to đôi mắt đỏ au, vội vã quỳ xuống bên chân cha, “cốp, cốp, cốp” dập đầu ba cái, đứng lên chỉ nói bốn chữ: “Nhi tử tuân mệnh!” Thân là kẻ chinh chiến, đã từng suất lĩnh mười vạn đại quân một tay san bằng vùng núi Định Lan một Mộ đại tướng quân, nhìn thấy ấu tử như thế, cuối cùng cũng nhịn không được dòng lệ chảy dài trên khuôn mặt già nua. Đó là lần đầu tiên Như Sương thấy cha rơi nước mắt… và cũng là lần cuối. Cha khóc, mẹ tự nhiên cũng khóc… mà nàng càng khóc đến thương tâm… Lại kể chuyện về sau, nữ nhân trong nhà, người thì tự tử, người bị đem bán quan, mà nàng cùng tiểu nha hoàn cũng thoát không nổi đến nơi đây làm kiếp nô tì… Một giọt nước mắt thật lớn, lặng lẽ chảy xuống trên khuôn mặt nàng, giọt ấy lạnh như băng, cứ từng chút từng chút một chảy ngược vào trong tim nàng… Lạnh đến như thế… Sẽ không bao giờ có thể tìm lại được một tia ấm áp… Nàng cuộn tròn tấm thân, mơ mơ màng màng lại đi vào giấc ngủ… Ngày hôm sau thì tuyết ngừng rơi. Đây là đợt tuyết đầu năm, đình đài lầu gác đều như được đặt trong một bồn thủy tinh trong suốt, lấp lánh lung linh, thế nhưng nàng còn tâm tình nào đi thưởng thức? Ăn qua một chén cháo trắng, lại phải làm việc. Tiểu Hoàn mặc một bộ quần áo cũ nát, trông lại càng có vẻ so ro hơn nữa. Thật sự rất lạnh, giày đạp trong tuyết, tuyết lại tan làm cho ướt sũng, hai chân đã lạnh đến đông cứng, bàn tay cầm chổi của Như Sương cũng vì lạnh mà sưng đỏ xanh tím, nhưng nàng cũng phải cố quét. Tuyết trên mặt đất đã đóng lại thành một lớp băng mỏng, a hoàn phía trước dùng xẻng gỗ nạo, còn nàng thì vẫn dùng hết sức để quét, chỉ có thể vùi đầu chịu cực, bởi nếu trước khi hết buổi sáng này mà không quét dọn xong cả một nhóm mười hai người các nàng đều phải chịu đói. ********************************************* Nhờ vận hết sức để nạo tuyết, trong người đã dần dần ấm lên, tuy nhiên, tay và chân không được che phủ nên vẫn cứng đơ vì lạnh. Sau một hồi quyết liệt quét tước, thấy trước mắt con đường tuyết đã gần sạch, Như Sương thở phào một cái trong lòng. Nàng là người ốm yếu nhất, lại thêm từ trước đến nay chưa từng phải làm công việc nặng nhọc như thế nên động tác lề mề, mỗi lần làm liên lụy đến mọi người đều khiến lòng nàng rất khổ sở. Từ phía xa xa chợt nghe có tiếng chân truyền đến, các nàng đang nạo tuyết cùng với Đới tổng quản vừa nghe thấy vội vàng chuẩn bị nghênh đón. Cả nhóm có hơn mười người ai nấy thu dọn chổi cùng xẻng gỗ rồi theo sau lưng Đới tổng quản cung cung kính kính quỳ thành một hàng bên chân tường, đầu cúi xuống thật thấp. Cũng không biết đợi đến bao lâu, cuối cùng thì tiếng vó ngựa giòn vang từ xa cũng ngày càng gần hơn, tựa như ngượng ngùng vì đạp thẳng vào lòng người. Như Sương vẫn một mực cúi đầu, chỉ nghe”hự” một tiếng, bỗng một luồng gió thổi qua ngay trước mặt, rồi vó ngựa đạp trên tuyết làm vung vẩy, bắn cả vài giọt lên trán nàng, dù lạnh thấu xương nhưng chẳng dám nhấc tay lên để gạt đi. Nàng đang định gập người xuống hơn một chút, chợt nghe con ngựa hí lên một tràng dài. Vì cúi quá thấp, chỉ có thể liếc thấy bốn cái vó đang chuyển động. Con ngựa kia không rõ là ai cưỡi, nhưng cũng nhìn ra được dựa trên chiếc bàn đạp bằng kim loại sáng loáng là đôi giày da tuần lộc, áo lông chồn tía phủ xuống đến tận gót, bên ngoài là áo khoác nhung mềm mại màu mật ong ấm áp bay phất phơ trong gió đông lồng lộng. Đột ngột, một giọng nam trầm thấp vang lên, nhừa nhựa một vẻ lười nhác không kiên nhẫn, bởi vì ở rất gần trên đỉnh đầu khiến toàn thân Như Sương chấn động: “Ai sai các ngươi đi quét sạch hết tuyết như thế hả?” Đới tổng quản sợ tới mức cả người run lập cập, chỉ biết liên tục dập đầu kêu: “Nô tì đáng chết! Nô tì đáng chết!” Người kia nghe nói, lập tức nhếch nhếch một bên chân mày, thong thả cầm cái roi trong tay giơ lên. Cách đó không xa vang lên tiếng bước chân lộn xộn, toàn bộ nhóm người hầu đều đuổi theo, vị thái giám tổng quản Hạ Tiến Hầu vội vội vàng vàng tiến đến cầm chặt cương ngựa, thở hổn hển khom người nói: “ Vương gia... vương gia... kính xin ngài rủ lòng thương, đừng lấy đi cái mạng già này... ” Duệ Thân Vương tiện tay dùng roi ngựa chỉ vào mặt lão: “Sau này tuyệt đối không cho phép nạo tuyết đi!” Hạ Tiến Hầu liên tục nói “Vâng”, ngay cả thở cũng không dám, mà đám quân hộ vệ cũng chỉ nghiêm chỉnh đứng một bên, cùng với mười nô hoàn tạp dịch đang quỳ dưới đất kia cũng đang nín thở không dám gây ra một tiếng động. Nhìn xung quanh chỉ toàn nhưng bộ mặt cung kính khép nép, Duệ Thân Vương chán nản quay người, chợt đập vào mắt một đứa tiểu nha hoàn đang quỳ gần đó, trong lòng chợt nảy ra ý, hỏi: “Cung của bổn vương đâu?” Năm đó, Thái Tổ hoàng đế nhờ có cung tên mà giành được thiên hạ, thế nên Thiên triều tổ huấn, tôn thất đệ tử bên mình đều mang theo cung tên, để thể hiện rằng lớp con cháu không quên khi xưa dựng nước bao gian khổ, mỗi lần ngự giá ở bên Hoàng Đế không rời nửa bước đều có một tên nội quan mang sau lưng một bao tên, xưng là “Chưởng Cung”. Về sau còn có triều đại, đem cung tên bài trí trên cửa điện, thế nên được gọi là triều “Trí Cung”, mà tôn thất hoàng thất tả hữu đại thần lại càng không rời cung tên nửa bước. Vừa nghe Duệ Thân Vương hỏi như vậy, Chưởng Cung nội quan vội tiến lên, gỡ xuống sau lưng chiếc bao đựng đầy những cái tên dài. Duệ Thân Vương tùy ý lấy một tên gắn lông điêu trắng, chỉ chỉ Tiểu Hoàn bên cạnh, thờ ơ nói “Ngươi, đứng lên”. Tiểu Hoàn thốt nhiên cả kinh, sợ tới mức quên cả quy củ, vội vàng ngẩng mặt,mở trừng trừng đôi mắt nhìn vị thân vương cao quý kia. Duệ Thân Vương tựa như buồn cười, chỉ bảo: “ Đứng lên, đứng lên” Tiểu Hoàn sợ hãi đứng lên, Như Sương kinh hãi nhớ lại cái tin đồn đáng sợ lúc mới bước chân vào phủ, chỉ cảm thấy xung quanh trời đất quay cuồng, da đầu run lên, miệng nàng há hốc đầu lưỡi đã bật lên tiếng hét to không kiểm soát: “Tiểu Hoàn! Mau chạy đi!” Tiểu Hoàn sợ tới mức run lẩy bẩy, thình lình như chợt hiểu ra, sắc mặt “xoát” một cái liền trắng bệch, mà tiếng Như Sương the thé khàn đặc, tựa hồ không phải thoát ra từ chính miệng nàng nữa: “Chạy mau! Chạy mau!” Bọn quan lại đã hết hồn choáng váng, trừng trừng nhìn Như Sương, một vài tên tiến lại túm lấy nàng quát: “Lớn mật! Còn dám hô to gọi nhỏ trước mặt vương gia!” Tiểu Hoàn rốt cuộc bắt đầu phản ứng, lập tức hướng đến cửa tròn mà chạy, Duệ Thân Vương ngồi trên lưng ngựa, sắc mặt bình thản không chút biến động. Như Sương liều mạng giãy giụa, càng nhiều nội quan bắt lấy nàng, muốn trụ lại. Nàng trơ mắt nhìn Tiểu Hoàn giống như một con tiểu bạch thỏ hoảng loạn đã chạy đến trước cửa tròn, chỉ còn mười bước nữa thôi, chỉ cần mười bước là Tiểu Hoàn có thể xuyên qua cửa, chỉ cần xuyên qua cửa quẹo góc rẽ, chỉ cần quẹo góc rẽ... Duệ Thân Vương chỉ thản nhiên dương cung, híp híp đôi mắt, tựa như biết rõ con mồi chạy trời cũng không khỏi nắng. Như Sương miệng há to nhưng lại chẳng phát ra được âm thanh gì, nước mắt trên mặt cũng đột nhiên chảy tràn. Chớp mắt, chỉ nghe “vút” một tiếng, tên xé gió lao đi, cắm phập một cái xuyên thủng ngực Tiểu Hoàn. Và dòng máu đỏ thẫm, cứ thế tung tóe bắn từng giọt trên nền tuyết. Tiểu Hoàn lảo đảo hai bước, cuối cùng đổ ập người về phía trước. Vũng máu tươi đọng lại trên tuyết, tựa như một mảng tranh cuồng thảo thê lương mà ghê rợn, cứ từng nét đưa là từng nhát đâm vào trong tim con người, đau nhức nhối. Như Sương lệ rơi ướt đẫm khuôn mặt, toàn bộ khí lực của nàng có lẽ chẳng còn bao nhiêu cũng theo một khoảnh khắc kia mà trút đi hết, bọn nội quan ghì chặt nàng ở trên đất. Mặt nàng áp ngay trên vũng tuyết đọng, nước mắt rơi một giọt nóng hổi lại một giọt hòa vào trong tuyết trở nên lạnh như băng. Nàng nhớ về một buổi sáng kinh hoàng kia, bản thân bướng bỉnh túm lấy tay của mẹ, có chết cũng không chịu buông, đến nỗi tên cai ngục cầm roi da ra sức quất, roi nóng bừng hằn từng vết trên người nàng, đau muốn nhảy dựng lên. Thế nhưng như thế cũng không khiến cho nàng thả, chỉ càng làm cho nàng điên cuồng mà khóc thét lên: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! ” Ngón tay cố gắng bấm sâu bị người ta nạy lên từng chiếc từng chiếc một, càng nhiều người tiến đến mang nàng lôi đi, đặt lên tảng đá phủ đầy rêu ẩm trên đất, lấy rơm nhét vào trong miệng nàng... Ở trong ngục, rơm cũ nát chưa từng được thay đổi, đêm vừa xuống đã có một bầy chuột chui ra, thầm chí bò cả trên chân nàng. Như Sương thét chói tai tỉnh lại, chỉ mong lập tức được sà vào vòng tay của mẹ... ấm áp, an toàn... Nước mắt khiến cho tầm nhìn của nàng trở nên mở hồ, thế nhưng nỗi đau thấu xương thì vẫn cứ rõ ràng như khắc vào tim. Nàng chưa bao giờ trở nên tuyệt vọng như vậy! Bọn họ đã đoạt đi hết thảy mọi thứ của nàng, cha, mẹ, anh cả, vú nuôi ... đoạt đi hạnh phúc mà nàng đã từng có, cùng biết bao người yêu thương nàng hết mực, hiện tại lại là tiểu nha hoàn. Đó là tiểu nha hoàn của nàng! Đó là người thân duy nhất còn lại bên cạnh nàng, thế nhưng bây giờ cũng đã chẳng còn trên đời nữa rồi... Nước mắt ào ào rơi xuống. Nàng cứ ngỡ bản thân từ nay sẽ chẳng bao giờ rơi lệ, nàng cứ ngỡ rốt cuộc đến giờ nàng đã chẳng còn gì để mà mất đi, thế nhưng, thiên ý trêu ngươi, từ trong nhung lụa nàng trở thành hai bàn tay trắng, bọn họ lại cướp đi tiểu nha hoàn duy nhất còn sót lại của nàng. Nước mắt trở nên lạnh lẽo, cũng giống như nước tuyết bẩn thỉu còn vương lại trên má nàng, lòng nàng cũng chỉ là băng tuyết. Thân mình run rẩy kịch liệt, trong lồng ngực khí huyết quay cuồng, có một con sóng ngầm nào đó đang dâng trào mãnh liệt, nhấn chìm tất cả, toàn bộ lý trí. Nàng giống như loài cầm thú bị thương, mang theo một nỗi tuyệt vọng mà giãy giụa, cho dù chết, nàng cũng quyết không chịu đựng chết trong nhục nhã như vậy! Duệ Thân Vương nhìn nữ tử gầy yếu bị nội quan đè lại trong tuyết, bỗng nhiên nổi hứng thú: “Buông cô ta ra đi.” Tên nội quan vội vàng buông tay, Như Sương lập tức giãy giụa đứng lên, chàng ở trên lưng ngựa cúi xuống, dùng roi ngựa thô ráp nâng cằm của nàng. Ngay lúc nhìn thấy dung nhan của nàng, chàng không khỏi nheo nheo lại hai tròng mắt, tựa như ánh sáng lung linh phản xạ trên hoa tuyết làm cho chàng không mở nổi mắt. Nàng có một ánh nhìn khiến cho người đối diện cảm thấy choáng váng, giống như hai lưỡi dao sắc bén sáng loáng, lại mang theo hận ý nồng đậm, rõ ràng muốn khoét hai cái lỗ thủng trên người chàng. Đầu và mặt nàng đều là tuyết dính bừa bãi dơ bẩn, hai bím tóc đã bung ra rối mù, vài sợi hỗn độn dính trên má, bởi vì cực độ phẫn hận mà gò má ửng hồng lên. Nhưng là, khuôn mặt bị nâng lên ấy, lại mang những nét lượn của những đường cong tuyệt đẹp không giấu diếm. Chàng như không hiểu sao thất thần trong nháy mắt. Hạ Tiến Hầu đứng bên cũng thoáng vẻ kinh hãi. Duệ Thân Vương rốt cục thu roi ngựa về, thanh âm lại trở về bình thản như gió bắc thanh tĩnh: “Ngươi họ Mộ?” Nàng cắn nát cả mỗi mình, trong khoang miệng nghe rõ vị ngọt, lồng ngực lại càng phẫn nộ, làm như không nghe thấy, nàng không đáp một lời. Ánh mắt Duệ Thân Vương càng lúc càng sắc lên, hẳn tức giận vì vẻ mặt thờ ơ của nàng. Hạ tiến hầu bất an, trừng mắt liếc Đới tổng quản đứng lui cui một bên, Đới tổng quản vội vã thưa: “Khởi bẩm vương gia, nàng ta quả thực là họ Mộ” Quả nhiên, trong lòng Hạ Tiến Hầu chợt trầm xuống. Duệ Thân Vương không nói gì, chỉ dời ánh mắt nhìn phía xa xa nơi mặt lá thông tuyết đọng đang dần tan chảy. Thân vương vốn là được nhiều bổng lộc nhất, mà vị hoàng tử này lại được Hưng Tông năm xưa vô cùng yêu thương, lúc phân phủ ban cho vô số trang viên cùng ruộng đất. Duệ Thân Vương vốn có tài bắn cung, làm thơ, vẽ tranh, lại thích đi du xuân, một vương phủ khuôn viên rộng như thế, khắp nơi đều là những kiến trúc kì công. Tỉ mỉ quan sát, sẽ thấy từ vẻ đẹp này lại mở ra một vẻ đẹp khác. Phóng tầm mắt nhìn từ xa, hết thảy công trình chìm trong tuyết trắng tựa như được tạc từ thủy tinh, tỏa ra từng vầng hào quang chói ngời. Hạ tiến hầu nhìn chàng, trong lòng nhất thời rối bời, bởi vì thấu hiểu, cho nên càng thêm trù trừ, nhưng rốt cuộc cũng phải mở miệng: “Vương gia có điều gì muốn chỉ bảo?” Có vẻ như lão hỏi là không ổn rồi, bởi Vương gia quay liếc lão một cái, Hạ Tiến Hầu đành nín thinh, cúi gằm mặt chờ vương gia phát tác. Một lúc lâu sau mới nghe Duệ Thân Vương lên tiếng, bảo: “Coi như cho nàng ta được chết toàn thây.” Hạ tiến hầu rốt cuộc thở ra, vội nói “Tuân chỉ” rồi phân phó tả hữu: “ Kéo ả tới tây bãi đi”. Tây bãi là góc cửa hướng tây, nơi phủ thường dùng để làm chỗ đốt rác, ở phía bên ngoài có khoang bảy tám cái phòng nhỏ, vốn là để chứa mấy cái xe rác, song Duệ Thân Vương xưa nay đối với hạ nhân nghiêm hành bạo ngược, nên nơi đây thương dùng để xử tử mấy người hầu gái phạm tội. Người hầu trong phủ chỉ nghe “Tây bãi” hai chữ là đã không tự chủ đươc rùng mình. Hai tên thị vệ theo lệnh tiến đến lôi Như Sương đi, nàng cũng đã thôi không buồn giãy giụa. Khoảng cách từ sau viên môn(cửa tròn) cho đến góc cửa hướng tây cũng không phải là xa, nàng thất tha thất thểu để cho nội quan cứ thế kéo đi. Vừa đặt chân đến nơi cửa tây, khung cảnh xơ xác tiêu điều đã khiến cho lòng người xốn xang. Đi theo bức tường cao xám xịt nặng nề ra ngoài là đến tây bãi trống trải. Nơi đây dường như chưa từng được người đến quét dọn, bụi bặm nhiều năm bị tuyết phủ lên đã đông lại. Hai tên nội quan kéo nàng xuyên qua bãi đất đến thẳng trước sân. Trước mắt, một dãy phòng ngủ đơn sơ lãnh lẽo mở toang cửa sổ, tưởng như bóng đêm đáng sợ từ bên trong tỏa ra đòi nuốt chửng bất kỳ kẻ nào dám tiến đến gần. Nội quan ở sau lưng đột nhiên đẩy mạnh khiến nàng chao đảo ngã vào bên trong. Nếu sống đã không còn gì để lưu luyến, vậy thì tại sao lại phải sợ cái chết? Chết! Thậm chí khi nghĩ đến còn khiến cho nàng cảm thấy ấm áp. Ở nơi nào đó của thế giới bên kia, mẹ vẫn đang chờ nàng, còn có cả cha, anh cả, vú nuôi... Còn có biết bao gia nhân trong nhà... Có nha hoàn nhỏ đã lớn lên cùng nàng... Nàng có lý do gì phải sợ? Hiện tại đó mới chính là ước muốn mãnh liệt nhất của nàng. Tựa như đứa con tha hương khao khát được trở về, như trẻ nhỏ khao khát tình thương của mẹ, nàng giờ đây chỉ khao khát được chết. Thế nhưng còn Duẫn nhi? Đứa em tội nghiệp mà cha và mẹ lúc lâm chung đã gửi gắm cho nàng... Duẫn nhi giờ đang bị lưu đày ba ngàn dặm, sống khổ sống sở biết bao nhiêu! Nàng trước từng một lòng muốn được sống, mong kiếp này may mắn còn có thể biết rằng cậu vẫn bình an. Thế nhưng hiện thời cơ phận nghiệt ngã, chỉ biết tự nhủ lòng, cậu đường đường là nam nhi của Mộ gia, nhất định sẽ không làm nhục danh dự của dòng họ! Nội quan nhanh chóng tròng dây thừng qua cổ nàng, dựng nàng đứng lên một chiếc ghế. Còn chưa đợi cho nàng đứng vững, ghế đã lập tức bị kéo ra. Nơi cổ chợt căng lên, sức nặng toàn thân cùng một lúc đột ngột dồn vào khiến cho người ta không thể nào thở được. Nàng theo bản năng muốn trốn tránh, tuyệt vọng muốn tìm một chỗ bám víu, tay chân khua lên loạn xạ trong không trung. Hình như nàng đang nghe thấy tiếng gió lùa bên tai xen lẫn âm thanh xa xa mơ hồ của tiếng bước chân lộn xộn... Đó là ngày còn rất nhỏ, nàng cùng với tiểu nha hoàn ở dưới tán hoa đào chơi trò đánh đu, chỉ cần ngửa mặt là có thể thấy cành hoa rực rỡ vươn ra, tắm trong ánh nắng chiều xán lạn. Bao nhiêu là hoa đào rơi xuống, đậu ở trên vạt áo nàng, tựa như vừa có một cơn mưa hoa tươi đẹp vô cùng. Tiểu nha hoàn cười khanh khách, cố hết sức đẩy nàng đu lên thật cao, cao lên đến tận bầu trời... Âm thanh cuối cùng mà Như Sương nghe thấy, chỉ còn là tiếng bước chân dồn dập từ xa tiến lại cùng với tiếng thở dốc phì phò. Và nội quan gào lên thật to: “Mau! Mau! Thả nàng xuống dưới, vương gia có lệnh! Thả nàng xuống dưới...” Bóng đêm mềm mại dịu dàng làm sao, bao vây lấy nàng, ngọt ngào thuần khiết như khung cảnh trong mơ, nàng sẽ không bao giờ phải chịu rét lạnh nữa... ***************************************************** [1] Tam cửu: tính từ Đông chí, cứ chín ngày là một cửu, tam cửu là rơi vào tiết Đại hàn của Trung Hoa cổ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]