"Tên là Mã Dư Kiệt, chắc mày không biết đâu." Phan Đại Châu nói.
Trên đường tiếng còi xe ồn ào, che mất đi giọng nói của Phan Đại Châu, Phương Nhạc mơ hồ nghe được cái gì Mã, cái gì Kiệt đó, anh nhấn nút tăng âm lượng trên chiếc điện thoại mới lên, hỏi lại lần nữa: "Vừa nãy tao không nghe rõ, tên gì?"
"Mã Dư Kiệt."
Nghe hai lần, Phương Nhạc chắc chắn anh không hề có chút ấn tượng nào với cái tên này: "Cậu ta trông như thế nào?"
Phan Đại Châu nghe thấy Phương Nhạc hỏi tên người ta tận hai lần, còn hỏi thêm câu thứ ba, đương nhiên không muốn cúp máy rồi. Phan Đại Châu nghi ngờ hỏi: "Mày hỏi nhiều thế làm gì?"
Phương Nhạc: "Tao chỉ hỏi câu này."
Phan Đại Châu: "Ba câu rồi."
Phương Nhạc không tranh cãi với cậu: "Sao thế, không thể nói sao?"
"Có thể, có thể." Phan Đại Châu vẫn luôn nằm trên giường, lúc này mới từ trên giường bò dậy, tính là cúp máy sẽ đi đánh răng, nhưng tình hình không cho phép, cậu đi thẳng đến nhà bếp tìm đồ ăn: "Cậu ta còn có thể trông như thế nào được, nhưng người làm anh em tao đương nhiên là tốt rồi."
Ngày hôm qua vừa mới thi đại học xong, Phan Đại Châu được yêu cầu giúp cậu ta quen biết nữ sinh, lúc thi chắc đầu óc của người này cũng không ổn, như thế mà cậu còn nói tốt? Phương Nhạc không quá độc đoán, tiếp tục hỏi: "Thế nào là tốt?"
"Tính cách cực kỳ tốt, biết điều lại còn rất nghĩa khí." Phan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-huong-phia-tay/2853457/chuong-48.html