Còn ba phút nữa mới có điểm, mà ba phút này không có gì để làm nên cực kỳ dài. Trần Hề ngồi không yên, cô từ cuối giường đứng lên, đi đến bên cạnh Phương Nhạc, cùng nhìn chằm chằm màn hình máy tính với anh.
Tối nay hai người dùng sữa tắm mùi tuyết tùng mới vừa mua kia, mùi thơm này vừa tươi mát vừa tao nhã, Phương Nhạc rất quen thuộc. Nhưng anh luôn cảm thấy mùi tuyết tùng trên người của Trần Hề không hề giống với mùi trên người anh.
Tay Phương Nhạc cầm con chuột, khuỷu tay để bên ngoài bàn máy tính, Trần Hề đứng gần, quần áo ngủ rộng thùng thình của cô thỉnh thoảng chạm vào tay anh, giống như lông vũ mà trêu chọc anh, Phương Nhạc đặt khuỷu tay lên bàn, liếc mắt nhìn thấy cánh tay trắng nõn, sạch sẽ của cô, không tránh né được.
Phương Nhạc bỗng nói: "Ngồi đi."
Trần Hề hoàn toàn không ngại phải đứng, cô nói: "Không cần, sắp có điểm rồi."
Phương Nhạc: "..."
Mấy giây sau, Phương Nhạc lên tiếng lần nữa: "Em rửa mặt chưa?"
"Rửa rồi." Trần Hề hỏi: "Sao thế?"
Chẳng trách có mùi thơm khác, Phương Nhạc đổ thừa sự khác thường này cho kem dưỡng da của Trần Hề, "Không sao cả." Phương Nhạc nói.
Phương Nhạc không lên tiếng nữa, nhưng cổ anh như bị cái gì đó trói buộc lại, không thể xoay người sang bên cạnh, ánh mắt dán chặt lên màn hình máy tính đang phát sáng.
Màn hình máy tính được đặt chế độ bảo vệ trong hai phút, khi hết hai phút màn hình cũng dần tối lại, Trần Hề một lòng tập trung vào máy tính, cô trực tiếp chạm bàn phím và màn hình lại sáng lại.
Tay Trần Hề tự động lướt ngang qua trước mắt của Phương Nhạc, lúc nó chuẩn bị rời đi, bàn tay thon dài, sáng bóng đốt ngón tay giữa có vết chai do quanh năm cầm bút, Phương Nhạc ma xui quỷ khiến thế nào mà nắm lấy cái tay này.
Trần Hề chưa kịp chuẩn bị gì, tay giống như bị giật điện, giống như vừa cầm gì đó nặng nên trở nên hết sức, bỗng nhiên quên luôn động tác muốn làm.
Lúc này Phương Nhạc đã kịp phản ứng lại nhưng không giải thích được hành động của mình, nhưng bây giờ nếu bỗng buông tay ra thì trông đột ngột quá. Phương Nhạc buông tay ra, như có như không nắm lấy tay cô, nói: "Sao tay em lại lạnh như thế?"
Mà Trần Hề cũng không biết tay mình có lạnh hay không lạnh, trước khi bị Phương Nhạc nắm tay cô không có cảm giác gì, bây giờ trái lại cảm thấy có hơi nóng, nên nghe theo lời Phương Nhạc cô cũng đáp bậy đáp bạ: "Chắc do máy lạnh đó, có thể mở máy lạnh nên có hơi lạnh."
Phương Nhạc nghe thế nói: "Lạnh sao em không nói sớm? Đi tăng nhiệt độ lên một chút."
"Không sao đâu, em chịu được mà." Trần Hề cảm thấy miệng mình có hơi mất khống chế, càng nói càng lộn xộn, cô kịp thời cắt ngang câu chuyện này: "Tra điểm trước đi đã."
"Ừ." Phương Nhạc từ từ buông tay Trần Hề ra.
Tay Trần Hề tự nhiên rũ xuống hai bên chân, không có ý gì muốn di chuyển cả, Phương Nhạc cũng thoải mái không vội vã gì nói: "Em muốn tra điểm trước không?"
Trần Hề nói: "Anh tra điểm trước đi."
Trần Hề không giống như Trương Tiểu Hạ kiểu "Gần quê thì rụt rè" (*),cô đơn giản chỉ là khiêm tốn, Phương Nhạc biết cô lo lắng, nhưng cô càng mong đợi nhiều hơn là lo lắng, Phương Nhạc không nghe cô nói: "Tra điểm của em trước đi, phiếu dự thi đâu?"
(*) Gần quê thì rụt rè: Là thành ngữ xuất hiện trong bài "Sông Hán" thời Đường của Tống Chí Văn. Xa quê nhiều năm không liên lạc gì với người nhà, một khi trở về, càng gần quê hương lại càng cảm thấy không bình tĩnh, sợ sẽ có chuyện không may xảy ra với mình. Thường được dùng để miêu tả tâm trạng phức tạp của những kẻ lang thang khi trở về nhà.
Thấy cũng gần đến giờ có điểm, Trần Hề cũng không khách sáo với Phương Nhạc nữa, cô lấy phiếu dự thi trong túi quần ngủ ra, Phương Nhạc mở tờ giấy được gấp lại ra, nhanh chóng và cẩn thận nhập số báo danh của Trần Hề vào, ngoài cửa sổ thì mưa như thác đổ, hai người nín thở mà chờ đợi.
Sau khi xác nhận xong, số điểm của Trần Hề xuất hiện trên màn hình.
Tên họ Trần Hề, tổng điểm 694 điểm, hạng 366.
Vào giờ khắc này thời gian như ngừng lại, tế bào vào giờ khắc này như binh hoang mã loạn.
Năm nay số lượng học sinh trong toàn thành phố đi thi đại học xấp xỉ ba trăm hai người ngàn, mà cô lại đứng hạng 366 trên toàn thành phố.
Cô một mình một ngựa từ một trường trung học ở một trấn nhỏ không tên, cấp hai thì mở một con đường thoát ly, được mọi người gọi là thần đồng suốt ba năm, mà trong ba năm này cô không hề giải trí, khắp phòng toàn bài thi, ruột bút chất đống thành chồng, xông qua bao nhiêu cửa ải, cuối cùng cũng đã đến giờ phút này.
Trong phòng yên tĩnh, giống như xuyên qua lớp băng hừng hực lên ngọn lửa nóng, tế bào đấu đá lung tung, bọn họ nhiệt huyết dâng trào.
Phương Nhạc ngồi trước máy tính, cục đá treo trên cổ cũng được buông lỏng, anh nghiêng đầu, nhìn Trần Hề, giọng nói vừa dịu dàng vừa ấm áp: "Trần Hề."
"Hả?"
"Em thật sự rất giỏi."
"... Cảm ơn."
Trần Hề tự tin mỉm cười, tim đập liên hồi, so với giông tố bên ngoài cửa sổ thì còn vang dội hơn, dưới ánh đèn đôi mắt cô như tỏa sáng, Phương Nhạc nhìn cô, ánh mắt che giấu hết mọi thứ xung quanh, hai người nhìn nhau đến tận khi màn hình máy tính trở nên tối đi, hai người mới tỉnh khỏi cơn mộng.
"Anh mau tra điểm của mình thử đi." Trần Hề hối anh.
Phương Nhạc không nhanh không chậm nhập số báo danh của mình vào, anh thi được 688 điểm, hạng 698 toàn thành phố.
Trần Hề thật lòng nói: "Anh cũng giỏi lắm."
Phương Nhạc bình tĩnh cười một tiếng, học theo cô nói: "Cảm ơn."
Trần Hề nói: "Nên mà, phải trả lễ lại chứ."
Phương Nhạc buồn cười: "Thế thì nói qua nói lại nhiều thêm chút đi."
Trần Hề: "Thế sao còn muốn khen em?"
Phương Nhạc: "Anh theo lệ thôi."
Trần Hề: "Vậy em cũng theo lệ một chút."
Điện thoại trên bàn bỗng nhiên có cuộc gọi đến, cắt ngang màn tâng bốc nhau giữa hai người, hai người vừa mới tra điểm xong, còn chưa kịp gọi điện báo cho mẹ Phương, mẹ Phương tính rất nóng, nên gọi điện ngay đến, bà ấy không kịp chờ nữa hỏi: "Tra điểm chưa? Mẹ nghe nói bọn họ đã tra điểm rồi đấy, hai đứa đã tra điểm chưa, sao cứ mãi không gọi điện cho mẹ thế?"
"Mới vừa tra xong ạ." Phương Nhạc vừa nói vừa đứng dậy, đi đến tăng nhiệt độ của máy lạnh lên: "Trần Hề thi được 694 điểm, con thi được 688 điểm."
Mẹ Phương không có khái niệm gì với điểm số này nói: "Trời ạ, cao hơn điểm của chị con nhiều quá, hai đứa có chắc là điểm của mình không thế?!"
Mẹ Phương ở quán trà, đầu bên kia điện thoại còn có ông chủ Phương và bạn của ông ấy, ông chủ Phương hỏi bà hai người thi bao nhiêu điểm, mẹ Phương nói điểm của hai người cho ông nghe, Phương Nhạc nghe thấy đầu bên kia của điện thoại truyền đến tiếng ồn, số điểm của anh và Trần Hề truyền ra từ miệng của họ rất nhiều lần.
Phương Nhạc lời ít ý nhiều giải thích: "Trần Hề hạng 366 toàn thành phố, con thì hạng 698 toàn thành phố."
Mẹ Phương hét chói tai, bà không biết nhiều về điểm nhưng chắc chắn biết hạng, mẹ Phương ngạc nhiên vui mừng muốn điên lên chia sẻ với mọi người trong quán trà, ông chủ Phương cướp điện thoại, la hét: "A Nhạc Hề Hề, hai đứa muốn cái gì, ba mua cho hai đứa, muốn cái gì ba cũng mua cho hai đứa hết!"
Trong quán trà vang lên tiếng hoan hô nói: "Ông chủ bà chủ, mời khách, mời khách!"
Mẹ Phương có hơi keo kiệt, cười ha ha nói: "Mười phần trăm, tất cả giảm giá mười phần trăm!"
Sau khi cúp máy, Trần Hề và Phương Nhạc như muốn thủng màng nhĩ, cùng trố mắt nhìn nhau, hai người không nhịn được mà cười một cái, lại thêm một cuộc điện thoại gọi đến, lần này là Phan Đại Châu.
Hôm nay trời mưa, Phan Đại Châu không mở sạp bán, coi như trời trong thì cậu cũng không có tâm trạng mở sạp, cả nhà bọn họ đều tề tựu ở một chỗ chờ kết quả thi đại học.
Phan Đại Châu rống to: "Mày đoán thử xem tao thi được bao nhiêu điểm!"
Phương Nhạc còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã có người tự động trả lời thay anh: "662 điểm đó, xếp hạng hơn 5200 toàn thành phố."
Phan Đại Châu tức giận: "Mẹ!"
Mẹ Phan cực kỳ vui vẻ: "Con trai mẹ giỏi ghê!"
Giọng của hai mẹ con họ oang oang, Trần Hề cũng nghe thấy rất rõ ràng, Phương Nhạc lấy điện thoại mở loa ngoài, để Trần Hề nói chuyện với Phan Đại Châu một chút.
Lần này Phan Đại Châu xem như gặp may, theo dự tính của cậu không được cao như thế, thi xong gần như muốn dỡ nhà, sau khi tỉnh táo lại thì lập tức gọi điện cho Phương Nhạc, cậu cảm thấy chắc chắn tôi nay mình sẽ không ngủ được, cậu không kiềm chế được nữa, nên vui vẻ quấn lấy Phương Nhạc đòi chơi game suốt đêm, nếu không đồng ý thì sẽ đến nhà họ Phương quậy.
Phương Nhạc nói anh: "Mày chuyển sang làm chó husky à?"
Trần Hề không thể nhịn cười, Phương Nhạc không nhịn được xoa đầu cô, hai người mặt đối mặt nhau, một người cúi đầu một người ngẩng đầu, bên điện thoại của Phương Nhạc phát ra những âm thanh la khóc om sòm, lỗ tai của Trần Hề có chút nóng, cô vui vẻ nhỏ giọng nói: "Anh cùng với cậu ấy chơi game đi, em còn phải nói cho ba em nữa."
"Ừ." Phương Nhạc dừng một chút, hỏi cô: "Em có muốn chơi game hay không?"
"Hôm nay không muốn." Trần Hề cười nói: "Đầu tiên anh hãy khống chế Đại Châu chút đi đã, em về phòng đây, ngủ ngon."
Phương Nhạc nhìn Trần Hề đi ra khỏi phòng ngủ, trong điện thoại vẫn còn vang tiếng la hét ầm ĩ, anh bất đắc dĩ nói với Phan Đại Châu: "Được rồi, khóc đi."
Cúp máy, Phương Nhạc thấy có mấy tin nhắn WeChat chưa đọc, hầu như đều là tin nhắn hỏi điểm, trong đó có một cái là của Liêu Tri Thời, Phương Nhạc tính toán một chút về chênh lệch thời gian, cười một cái, đầu tiên trả lời cho cậu ta trước, nói số điểm của mình và Phan Đại Châu cho cậu ta biết.
Trần Hề không mang theo điện thoại, cô trở về phòng.
Bây giờ là buổi tối, cô sợ bác Tưởng không tiện nghe máy, cô soạn trước tin nhắn gửi cho bác Tưởng, cầm điện thoại lên nhìn một cái, là tin nhắn Liêu Tri Thời vừa gửi cho cô vào năm phút trước, Trần Hề báo điểm thi của mình cho bác Tưởng biết trước, lại mở đoạn nói chuyện với Liêu Tri Thời ra.
Trần Hề gửi điểm của mình cho cậu ta biết.
Liêu Tri Thời nói: "Chúc mừng."
Trần Hề: "Cảm ơn."
Liêu Tri Thời nói: "Qua mấy ngày nữa tôi sẽ về nước."
Trần Hề: "Cậu nghỉ hè rồi sao?"
Liêu Tri Thời: "Đúng thế, lần này về đại khái chắc nghỉ tầm nửa tháng."
Một năm Liêu Tri Thời ở nước ngoài, mới đầu hai người cũng không trò chuyện với nhau, sau đó QQ của Liêu Tri Thời bị mất, Trần Hề nhận được tin lừa đảo, lúc ấy cô không để ý, mấy ngày sau Liêu Tri Thời mới lấy lại được QQ, nhắc nhở cho bạn thân mình, cũng nhắc nhở cho Trần Hề, chỉ có thế hai người họ thỉnh thoảng sẽ trò chuyện trên QQ mấy câu, chẳng qua nói chuyện cũng không nhiều.
Trần Hề nói chuyện xong với Liêu Tri Thời, rồi chờ bác Tưởng trả lời. Sau khi biết điểm đến giờ vẻ mặt của cô cũng xem như là bình tĩnh, chỉ có tim đập như mất khống chế, lúc này tim đã bình tĩnh lại, nhưng có một suy nghĩ không biết từ đâu chui lên, lúc đầu có gió nhẹ và mưa nhẹ, từ từ, cảm xúc bắt đầu dời núi lấp biển.
Bên ngoài sấm chớp vang rền, mưa gió đang xen nhau, nhưng Trần Hề cảm thấy trời quang vạn dặm, sóng biển mênh mông.
Cô nhìn cánh cửa nhỏ cô chỉ mới mở có một lần kia, mặc dù ngập tràn suy nghĩ, buông thả mình như ngựa đứt dây cương.
Điện thoại di động có cuộc gọi video, là bác Tưởng gọi đến.
Tháng trước bác Tưởng vừa mới đổi sang điện thoại thông minh, nhưng bởi vì tiết kiệm lưu lượng nên Trần Hề chưa từng gọi video cho ông ấy. Trần Hề nhận video, trên màn hình điện thoại xuất hiện mặt của bác Tưởng và ba Trần, còn có Trần Ngôn.
Bác Tưởng cười giải thích: "Bác và ba con đang ở trấn trên uống rượu mừng."
Trong thôn có người kết hôn, tiệc được tổ chức dưới chân núi của trấn nhỏ, họ uống rượu đến tận bây giờ, dùng mạng của quán ăn.
Trần Hề hỏi: "Trễ quá rồi mà tiệc cưới vẫn chưa kết thúc sao?"
Bác Tưởng nói: "Hiếm khi mới có dịp mà, mọi người trò chuyện với nhau một lát, được rồi, cháu nói chuyện phiếm với ba cháu đi."
Điện thoại dùng mạng của quán ăn, không sợ tốn tiền, bác Tưởng nhường lại vị trí, ba Trần ôm Trần Ngôn, cả gương mặt gầy nhom cũng xuất hiện trong ống kính, lần đầu tiên ba Trần mới biết gọi điện thoại qua video, nên rất ngạc nhiên, Trần Hề cười dùng thủ ngữ nói chuyện với ông ấy, ba Trần lấy lại tinh thần, vẻ mặt mừng rỡ bắt đầu nói chuyện tầm xa lần đầu với con gái.
Ba Trần hỏi cô, con nói con thi được bao nhiêu điểm?
Trần Hề nói, 694 điểm, hạng 366 toàn thành phố.
Ba Trần không hiểu hỏi, có được lên đại học không?
Trần Hề chân thành nói, được, con có thể đậu vào đại học cực kỳ tốt.
Ba Trần vui vẻ ra mặt, lại bắt đầu hỏi thăm sức khỏe của Trần Hề, ăn uống thế nào, có nghe lời không.
Mỗi lần hai ba con nói chuyện với nhau, những câu hỏi này đều cứ lặp đi lặp lại, Trần Hề chẳng thấy phiền, trả lời hết tất cả các câu hỏi của ba Trần.
Nói chuyện đến cuối cùng, ba Trần mới sờ đầu Trần Ngôn nói, cười hỏi Trần Hề một chuyện, Trần Hề nhìn ba Trần làm thủ ngữ xong, ngẩng người, hỏi ông ấy, ba nói gì?
Ba Trần làm lại một lần nữa.
Trần Hề yên lặng một lát, nhưng cuộc gọi video vẫn có tiếng động, ba Trần ở trong ống kính truy hỏi, Trần Hề nghiêm mặt từ chối nghe ba Trần nói chuyện này.
Vẻ mặt ba Trần có hơi khó hiểu, mất mát và không vui.
Trần Hề lấy lại tinh thần nói với ba Trần mấy câu, dặn dò ông ấy lúc về nhà nhớ cẩn thận.
Sau khi kết thúc gọi video, Trần Hề lật điện thoại di động lại, ngồi yên trên giường một lúc lâu.
Trần Hề nghe thấy tiếng giông tố ngoài cửa sổ.
Chuyện ba Trần hỏi cô, thật ra cũng không tính là chuyện gì nghiêm trọng cả, nhưng giờ khắc này không hiểu sao Trần Hề lại nhớ về bộ phim điện ảnh của Pháp có tên là "Cái hang" mà trước kia cô từng xem qua.
Bộ phim đó thật sự vừa dài vừa khô khan, Phương Mạt còn chẳng xem nổi mười lăm phút nữa, nhưng thấy cô cứ xem đi xem lại nhiều lần nên Phương Mạt thật sự không thể hiểu được.
Trần Hề cũng không rõ vì sao cô lại chỉ yêu thích mỗi bộ phim đó, có lẽ giờ phút này mơ hồ đã có câu trả lời vô cùng sống động và chân thật.
Ở cuối bộ phim, chiếc gương nhỏ đảo lộn, các tù nhân trong ngục giam đang mong đợi cuộc vượt ngục thành công, nhưng bên ngoài ngục giam các cai ngục đã đứng đó há miệng chờ sung rụng, đôi mắt nhìn chằm chằm bọn họ.
Nhưng vì sao cai ngục lại biết mà đứng đó chờ? Bởi vì trong nhóm người bọn họ có người đã tiết lộ tin tức. Claude ngoại tình với em dâu của mình, xém chút nữa đã mưu sát vợ mình, người như thế sao có thể tin tưởng được, hoặc là nói, mỗi một tù nhân trong ngục giam này, không ai đáng được tin tưởng cả.
Chuyện vượt ngục này vừa mới bắt đầu đã tồn tại một tai họa ngầm, chờ họ không phải tương lai tươi sáng, tất cả mọi người đều mong chờ và cố gắng, nhưng vào thời khắc cuối cùng lại có một mồi lửa.
Hình như mưa càng ngày càng lớn, trời quang vạn dặm và sóng biển mênh mông cũng dần biến mất.
Trần Hề trằn trọc trở mình, chiều nay trong lòng cô có một tảng đá lớn đè nặng.
Trước giờ cô làm việc gì cũng đều rất nhanh, lúc đầu nghe thấy người ta nói thành phố đến tuyển học sinh, cô đã bắt đầu sôi nổi chuẩn bị cho cuộc thi tuyển sinh của thành phố. Cho nên vào hai giờ sáng, cô vẫn khó lòng mà ngủ được, cô nhìn ánh sáng đèn yếu ớt từ khe cửa phát ra, quyết định sẽ về nhà sớm một chút.
Vốn dĩ cô tính mùa hè này sẽ đi kiếm tiền, về nhà đặt ở dự định cuối cùng, nhưng bây giờ cô cảm thấy chuyện về nhà này có lẽ quan trọng hơn.
Vì thế, ngày hôm sau cô báo cho Phương Nhạc và ông chủ Phương cô muốn về nhà, không ngoài ý muốn đã dẫn đến một đống vấn đề.
Ông chủ Phương hỏi vì sao đột nhiên lại muốn về, Trần Hề nói là cô nhớ nhà.
Phương Nhạc cau mày: "Gấp thế sao? Hay là chờ điền xong nguyện vọng đi đã, đến lúc đó anh về cùng em."
Trần Hề nói: "Anh không thể đi được, trong quán của dì không thể thiếu người."
Chị em của mẹ Phương đã ra ngoài du lịch, phải tháng sau mới về được, văn phòng hôn nhân ít nhất phải có một người ở lại giúp mẹ Phương.
Mặc dù suy nghĩ muốn về nhà này của Trần Hề quá đột xuất, nhưng cô cũng đã lên kế hoạch cho mình, học sinh tiểu học lúc đầu cô dạy hôm nay cũng đã lên cấp hai, bây giờ là cuối tháng sáu, học sinh cấp hai vẫn chưa nghỉ hè, cô về nhà vào lúc này chờ khi về Hà Xuyên cũng không làm trễ nãi việc dạy cho học sinh của mình.
Cô cũng không cần người đi cùng, cô cũng sắp lên đại học rồi, đường về nhà cô đã quen thuộc từ lâu.
Trước kia ông chủ Phương đã nghe nhiều thời sự pháp luật rồi, nhưng ông đối với con của mình đều thuộc kiểu nuôi thả, nhất là bây giờ Trần Hề đã trưởng thành rồi, đương nhiên ông chủ Phương cũng không sợ cô bị lừa gạt nữa, ông chủ Phương không nghĩ nhiều đồng ý ngay.
Phương Nhạc cũng không nói thêm gì nữa, một năm Trần Hề chỉ về nhà một lần, cô nhớ nhà là chuyện đương nhiên, hỏi Trần Hề chuyến này về nhà bao lâu, Trần Hề nói: "Chắc chừng hai tuần, đầu tháng bảy học sinh cấp hai được nghỉ hè, em không muốn ở lại lâu quá."
"Được." Phương Nhạc đặt vé máy bay giúp cô, Trần Hề thu dọn sơ qua hành lý của mình.
Hai người đi đến bãi đỗ xe dưới hầm, trong không gian yên tĩnh bánh xe của hành lý phát ra âm thanh yếu ớt, Phương Nhạc kéo hành lý giúp cô, đi đến chỗ đậu xe, anh ấn chìa khóa xe cửa xe mở ra, Trần Hề đang tính vòng ra phía ghế sau ngồi thì Phương Nhạc gọi cô lại nói: "Ngồi đằng trước đi."
Trần Hề đứng yên tại chỗ, nhìn sang Phương Nhạc.
Phương Nhạc không để ý đến cô, anh tự mở cốp sau xe ra, cúi đầu bỏ hành lý vào trong, nói: "Trước kia để em ngồi phía sau là bởi vì đó là chỗ ngồi an toàn, bây giờ chạy xe được hai mươi mấy ngày rồi, kỹ năng lái xe chắc không có vấn đề gì nữa, em ngồi ghế phó lái đi."
"...À." Trần Hề đổi hướng, đi đến mở cửa ghế phó lái ra.
Sau khi Phương Nhạc ngồi vào trong xe, động tác thuần thục nổ máy xe.
Đưa người đến sân bay, Phương Nhạc cùng đi với Trần Hề đến cửa kiểm tra an ninh, hai người đến rất đúng lúc, đã bắt đầu lên máy bay rồi, Trần Hề chuẩn bị xếp hàng, Phương Nhạc nói: "Xuống máy bay gọi cho anh."
"Ừ."
"Điện thoại di động đã sạc đầy chưa?"
"Đầy rồi."
"Ừ." Phương Nhạc dừng một chút, hỏi cô: "Thật sự không cần anh đi cùng em sao?"
Trần Hề buồn cười: "Anh đang xem thường ai thế?"
Phương Nhạc cười một tiếng: "Được rồi, biết em sẽ không bị lạc rồi."
Phương Nhạc đưa mắt nhìn Trần Hề đi qua cửa kiểm tra an ninh, rồi mới từ từ lái xe trở về thành phố.
Sau khi có điểm thi đại học, cũng chính là lúc các trường đại học nhiệt tình gọi điện tuyển sinh.
Phân hạng theo thành phố của Trần Hề có ba mươi sáu người, còn phía Phương Nhạc có tám mươi lăm người, ngoại trừ đại học Kinh và đại học Hòa Khánh thì hai người họ vào những trường đại học khác đều không có vấn đề gì.
Sau khi có điểm ba ngày, Trần Hề cũng nhận không ít điện thoại tuyển sinh của các trường đại học, Phương Nhạc cũng thế, hai người cách núi cách sông mà trao đổi tình hình cho nhau.
Phan Đại Châu cũng bận, nhưng cậu bận không giống hai người họ, ngày nào Phương Nhạc cũng nhìn thấy Phan Đại Châu, cứ cảm thấy không quen lắm.
Phương Nhạc hỏi cậu: "Mắt kính mày đâu rồi?"
Phan Đại Châu cười ha hả nói: "Thằng nhà quê này, tao đeo kính áp tròng đó!"
Phương Nhạc hỏi: "Sao lại đeo cái này?"
Phan Đại Châu nói khoác không biết ngại: "Mày không cảm thấy tao không đeo kính trông đẹp trai hơn sao?"
"Mày đeo kính cũng rất đẹp trai." Phương Nhạc nói xong câu này cũng im miệng, cảm thấy chắc anh đã học theo "Thói xấu" của Trần Hề rồi, Trần Hề mới được miệng ngọt như thế.
Phan Đại Châu vỗ vai Phương Nhạc, có chút nhăn nhó nói: "Hạ Hạ nói tao không kính đẹp trai hơn khi đeo kính đấy."
Phương Nhạc nghe được điểm chính: "Hạ Hạ?"
Phan Đại Châu giả vờ ho khan.
Phương Nhạc cười một cái: "Chuyện bao lâu rồi?"
Phan Đại Châu muốn che đậy nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì."
Mặc dù vẫn là "Không có chuyện gì", nhưng Phan Đại Châu đã nắm được mật khẩu của mấy người họ, bây giờ cậu còn đeo kính áp tròng, còn định tìm thời gian phẫu thuật cận thị nữa.
Phương Nhạc nghe cậu nói nhảm những cũng chẳng nói gì, hai anh em họ nói chuyện xong lại bận rộn, Phương Nhạc cúi đầu nhìn chiếc áo thun rộng thùng thình trên người mình, suy nghĩ một chút muốn tranh thủ chút thời gian buổi chưa đến trung tâm thương mại một chuyến, anh muốn mua cho mình vài cái áo sơ mi và áo thun.
Lúc xách túi đồ trở lại văn phòng hôn nhân, mẹ Phương thấy đống quần áo, bà ấy trợn mắt há mồm: "Con trai, con nhặt được vàng sao?"
Phương Nhạc nói: "Một năm rồi con chưa mua quần áo."
Quả thật một năm rồi anh không mua quần áo, bây giờ sao bỗng nhiên mua ngay một đống quần áo mới thế? Mẹ Phương là người từng trải, lại là người trong nghề, bà cười ha hả hỏi: "Con nói mẹ nghe xem, có phải con có bạn gái rồi không?"
"... Vâng." Phương Nhạc không chối, nhưng anh không tính nói quá nhiều: "Sau này sẽ nói với mẹ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]