Sáng sớm mở mắt, hoặc là kiểu mở mơ mơ màng màng, hoặc như khi mở trình duyệt trên máy tính, mí mắt có chút đông cứng, mặc dù quá trình sau khi mở mắt không có bộ đệm, vừa dứt khoát vừa nhanh nhẹn, nhưng điều đó không có nghĩa ý thức của con người đã tỉnh táo hoàn toàn, cho nên Trần Hề còn mơ hồ, mà Phương Nhạc cũng không biết.
Phương Nhạc đã tỉnh lại một lúc rồi.
Căn phòng này của Trần Hề là phòng dành cho em bé, diện tích có hơi nhỏ, giường của Phương Nhạc là 2m còn giường của Trần Hề chỉ có 1m3, chiếc giường 1m3 này đối với Trần Hề không hề nhỏ, đủ để cô lăn lộn trên đó, trước kia Phương Nhạc có ngồi trên giường của cô mấy lần, cái giường này đối với anh mà nói thì rất nhỏ, cho đến tối hôm qua nằm trên đây, anh càng nhận thức rõ ràng hơn về độ nhỏ của cái giường này.
Trần Hề chừa cho anh một khoảng trống, anh vừa nằm xuống đã chiếm gần hết, chân đụng thẳng phía cuối giường, nằm ngay ngắn một hồi, sau đó thì ôm Trần Hề ngủ, Trần Hề cũng vui vẻ giữ lấy trước ngực áo thun của anh, mi mắt anh cong cong, không có chút phòng bị nào, Phương Nhạc đặt tay sau lưng cô, cũng cười khẽ với cô.
Hai người cứ như thế nhắm mắt lại, Phương Nhạc cũng không biết chuyện gì đã xảy ra mà nụ cười trước khi ngủ của Trần Hề cứ đọng mãi trong đầu anh. Nửa đêm Phương Nhạc mở mắt ra, trong chiếc chăn màu hồng, anh nhìn người trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-huong-phia-tay/2853400/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.