Sơn Bản Nhất Lang dừng lại nghỉ chân tại một quán trà dọc đường trướckhi đến nơi hẹn. Chàng gọi một ly thanh trà [1] giải khát, ngồi nhâmnhi, nghỉ ngơi. Chàng chợt để ý thấy nhiều cặp mắt đang đổ dồn về mình.Sơn Bản Nhất Lang đề cao cảnh giác nhưng vẫn thản nhiên, vờ như không để ý tới. Chàng để ý phía một góc, có một người râu ria xồm xoàm, ăn mặctheo lối võ sĩ đạo, tướng mạo dữ dằn, nhưng không thiếu phần oai phonglẫm liệt. Cũng như tình trạng của chàng, người kia bị bao nhiêu cặp mắtchú ý. Y liếc nhìn Sơn Bản Nhất Lang, mỉm cười khẽ gật đầu chào xã giao. Chàng cũng theo phép lịch sự, cúi đầu chào lại.
Một tên trong đám người ngồi cạnh đó đưa mắt ra hiệu, tức thì gần mộtchục mạng đứng dậy, cùng nhau tiến về phía người võ sĩ đạo đang ngồi một mình trong góc. Trước thái độ hùng hổ của đám người, y chẳng tỏ vẻ sợsệt chút nào, buông tiếng :
- Các người định thu tiền mãi lộ chăng?
- Phải! Ngươi khôn hồn thì bỏ hết tiền bạc lại thì mới mong được toàn tánh mạng rời khỏi nơi đây.
- Còn như ta không bỏ tiền lại?
- Thì bỏ cái mạng ngươi lại.
- Tiền bạc trong hầu bao ta đây. Nếu các ngươi có đủ bản lãnh thì cứ việc lấy.
Hai tên trong bọn rút gươm xông lên. Chỉ nghe “keng keng” hai tiếng, rồi kế tiếp là hai tiếng “á”. Người võ sĩ đạo râu xồm vẫn ngồi yên thảnnhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, trong khi hai người vừa bước tớingã xuống đất như hai cây chuối bị chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-hiep-khach/50654/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.