Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào chiếc giường bệnh trắng muốt. Ta đứng bên cửa sổ nhìn khuôn mặt xanh xao. Phong Linh đeo chiếcchụp dưỡng khí, trải qua một đêm cấp cứu, cũng coi như tai qua nạn khỏi, nếu không thì nơi trú ẩn của ta…
Đỗ An Trác nằm bò bên giường bệnh ngủ say, túc trực cả đêm không ngủ, buổi sáng mới chợp mắt được một chút. Cậu ta chắc lại hiểu nhầm rồi.
Âu Ngưng xách cặp lồng giữ nhiệt đi vào, rón rén đặt ở tủ đầu giường. Cô ấy có vẻ rất đau lòng, từ từ ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn vào người đàn ông đang ngủ say, ánh mắt chứa đầy nỗi chua xót, không kìm được lại đưa tay ra muốn vuốt ve bên má trên khuôn mặt đang ngủ an lành của anhta…
“Tiểu Ngưng?”, Đỗ An Trác cặp mắt mệt mỏi, nhìn thấy bạn gái thấy có chút ngạc nhiên.
“Anh tỉnh rồi…”, cô ấy vội vàng rụt tay về, quay mặt đi, nhìn sangPhong Linh, “An Trác, anh mệt rồi thì về nhà nghỉ ngơi đi! Em sẽ trôngnom cô ấy”, ngữ khí dịu dàng, có chút tổn thương.
“Tiểu Ngưng, anh xin lỗi”, anh ta nhọc nhằn nói ra ba chữ đó.
“Không sao cả, em biết…”, cô ngẩng đầu, cố ngăn nước mắt rơi, ra sứcchớp chớp, “Em biết anh không quên được cô ấy, nhìn thấy sự chung tìnhcủa anh, em lại càng thích anh đến không còn thuốc chữa”, cô muốn bìnhổn lại cảm xúc, nhưng àng lúc càng nghẹn ngào, “Bây giờ, bây giờ cô ấyquay lại rồi, anh… em nghĩ…”.
“Tiểu Ngưng”, Đỗ An Trác kéo cô, mang theo nỗi áy náy và tội lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-dem/39017/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.