Ta hơi chấn động, nhớ đến một câu nói đã từng nghe trước đây: “Bạnchỉ muốn bảo vệ người khác, mà không biết rằng có người rất muốn bảo vệbạn”.
Trái tim ta thoáng chút đau xót, có lẽ, ta đã sai với Tiểu Ly rồi. Ta chưa từng để ý đến cảm nhận của cậu ấy, giống như Huyết Cơ lúc ban đầu, ta lại phạm phải những sai lầm giống nhau sao?
“Huynh làm sao vậy?”, cậu ấy vội vàng đỡ lấy ta, bộ dạng vô cùng căng thẳng.
“Tiểu Ly, đệ vẫn không chịu gọi ta là tỷ tỷ sao?”
“Đủ rồi” cậu ấy ôm thật chặt lấy ta, “Xua đuổi và sỉ nhục, tử vong và bị quên lãng, huynh chịu đựng những điều này đã là quá đủ rồi. Vìhuynh, đệ có thể làm bất cứ chuyện gì, cho dù là vứt bỏ thù hận, bâygiờ, điều đệ quan tâm duy nhất là an nguy của huynh, huynh là đại ca duy nhất của đệ, ca ca thân nhất của đệ, Dạ Lạc”.
“Tiểu Ly…”, sự an ủi của cậu ấy khiến đáy lòng ta bỗng nhói đau. Tarất ít khi thấy khuôn mặt cậu ấy dịu dàng như vậy. Hóa ra nó lại khiếncho người ta cảm động đến như thế này.
“Hai ngày nữa là sang tháng mới, vết thương của ngân tiễn sẽ táiphát, hay là cùng đệ quay về? Nơi này rất nguy hiểm, cũng rất phiềnphức.”
“Tối mai, chút đau đớn đêm cuối tháng này, ta vẫn chịu đựng được.”
“Đáng ghét rõ ràng huynh không có sai, vì sao phải chịu vô số tráchnhiệm hết lần này đến lần khác như vậy?”, cậu ấy từ từ thả ta ra, mắtchứa đầy hận ý.
“Tiểu Ly, đệ phải học hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-dem/39010/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.