Âu Ngưng đã tắt đèn đi ngủ, cửa phòng không khóa, Đỗ An Trác rón rénbước vào, trong bóng tối, chỉ thấy một khối nhô lên ở trên giường, anhta ngồi xuống bên giường, khẽ giọng gọi: “Tiểu Ngưng”.
Rất lâu sau không thấy có động tĩnh, An Trác trầm mặc giúp cô ta kéochăn lên một chút, đang dự định đi ra ngoài thì người trên giường liềnnhảy tót lên ôm chặt lấy, gục mặt lên vai anh ta, cầu xin: “Đừng đi,đừng đi…”.
“Tiểu Ngưng”, anh ta nghẹn ngào, “Anh hiểu rõ, trong lòng em rất khóchịu, đều tại anh không tốt… anh xin lỗi, nhưng anh thật sự anh cần phải làm cho rõ, anh…”.
Âu Ngưng chặn môi anh ta lại, hôn một hồi lâu không nỡ buông ra, từtừ dựa vào lồng ngực anh ta: “An Trác, em biết em cần cho anh một chútthời gian, nhưng em rất sợ, rất sợ, rất sợ mất anh… An Trác, em yêuanh…”, giọng nói mang theo tiếng nức nở, “Đừng vứt bỏ em, đừng rời xaem…”.
“Tiểu Ngưng…”, anh ta không biết nên nói gì, vòng tay lên eo của ÂuNgưng, bây giờ anh ta chỉ có thể cho cô sự an ủi, không thể hứa hẹn điều gì.
“An Trác”, Âu Ngưng ngước mặt lên, tình sâu thăm thẳm, chăm chú nhìn An Trác.
Đỗ An Trác có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Âu Ngưng, trong đêm đen càng thêm dụ hoặc lòng người, một giây sau, bờ môi ấm mềm lạilần nữa phủ lên, ngọn lửa ham muốn từ hai đôi môi quấn quýt lấy nhaubỗng chốc lại bùng lên.
Âu Ngưng đổ lên trên người An Trác, vừa định cởi áo liền bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-dem/2315751/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.