Đối thoại giữa ta và Hoài Nặc khiến mọi người nổi giận, ta nghe thấy A Mục đan ngón tay vào nhau vặn bóp phát ra tiếng răng rắc, “Cương thikhốn nạn, làm bị thương chủ nhân ta, ta phải bắt ngươi hoàn trả gấp mười lần”.
Hoài Nặc đại thúc nhanh chóng để hai tay giao nhau ngăn chặn, lòng vô cùng sợ hãi, lớn tiếng cầu xin tha thứ: “Đợi đã… đợi đã Tiểu Phong,Tiểu Phong, đại anh hùng của Yến Đê cốc, Tiểu Phong lương thiện nhất,mau bảo anh ta dừng tay,… nhất quyết không được đánh ta, sẽ gây ra chếtngười đó”.
“Ông cũng coi là người?”, A Mục cười nhạo.
“A Mục, không cần tính toán với ông ta, ta lấy đức báo oán, thù hận đã kết thúc rồi”, ta vô cùng độ lượng thể hiện thái độ.
“Lấy đức báo oán? Tác phong giống của ngài, nhưng không đủ khiến ta hả giận.”
“A Mục, ở trước mặt đại nhân phải biết điều, đợi lúc ông tiễn ông tađi ở bên ngoài động thủ cũng chưa muộn”, Tinh Hà ngồi bên cạnh cương thi bình tĩnh đưa ra kiến nghị.
“Chủ ý hay”, A Mục nắm tay thành nắm đấm, khóe mắt chứa ý cười lóe lên ánh sáng sắc nhọn như dao.
Tên cương thi nào đó nhìn trời kêu than, nước mắt tràn trề.
Ta thong thả uống trà, biểu thị sự bất lực chẳng thể làm gì, mấy kẻ này ở vài phương diện nào đó không bao giờ nghe lời ta.
“Sinh nhật dì Dung là ngày nào?”
“Mười hôm nữa, ngày hai mốt tháng này”, tốc độ trả lời của ông ta còn nhanh hơn cả sấm chớp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-dem/2315698/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.