Hồ nước khuấy động như thủy triều, bị hút vào vực tối của trung tâmxoáy nước, như hố đen của vũ trụ tham lam nuốt chửng tất cả những vìsao, mảnh vỡ của các vật thể và những đám bụi xung quanh, thu nạp triệtđể, không buông tha một chút nào.
Một thân hình từ từ bay ra khỏi động đen nơi đáy hồ, sóng nước mở ra, giống như đang giẫm lên bậc thang mây vô hình. Trên mái tóc búi cao gài một chiếc trâm bạch ngọc điêu khắc hình hoa, mấy lọn tóc dài rủ xuống,chiếc sườn xám làm tôn lên những đường cong cơ thể một tư thế duyêndáng, mấy ngón tay trái nhàn nhã gá vào thắt lưng, cô gái mỉm cười đốidiện với ba người, dụ hoặc tán phát ra hơi thở nguy hiểm khiến người takhông thoải mái.
Mặt hồ khôi phục lại bình yên, tỉnh tại như thời gian.
“Không… không phải sự thật… không thể nào…”, Ti Ti cảm thấy khó tin,bịt chặt miệng, trên mặt lộ rõ sự kinh ngạc và… vui mừng cực độ, “Tỷ ấy? Thật sự… là tỷ ấy?”, đôi mắt lục bảo thạch bị một vòng hoa nước longlanh che phủ, lóe sáng màu xanh bích trong suốt.
Ảo Nguyệt hơi nghiêng mặt, quan sát tiểu cô nương dựa sát vào bêncạnh mình, biểu cảm khác thường, không nói lời nào, trong lòng không kìm được nghi hoặc.
“Này, cô gái, gan của ngươi không nhỏ, dám đơn thương độc mã rangoài”, Dạ Ly khiêu khích, “Nhưng mà, bọn ta đã tìm thấy ngươi rồi,ngươi muốn chạy trốn cũng chỉ uổng phí tâm sức, ngoan ngoãn bó tay chịutrói, có lẽ ta sẽ không khiến ngươi chết quá khó coi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-dem/2315695/quyen-4-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.