Từ lúc bước vào phòng học đến khi tiếng chuông vào học vang lên rồilại đến khi kết thúc buổi học, cả một buổi sáng, ta đều không nhìn thấyGiai Dĩnh, Đỗ An Trác thì dưỡng bệnh ở bệnh viện, Nghiêm Tuấn có thể là ở cùng cậu ta, Giai Dĩnh không có lý do gì không đến, không phải là đãhòa giải với ta rồi sao?
Lời nói hôm đó… hòa giải? Bỏ đi!
Có cần phải đi thăm một chút không nhỉ?
Vừa ra khỏi giảng đường, ta nhận được một tin nhắn, Dĩ Tiên gửi đến bảy chữ: “An Trác tỉnh rồi, muốn gặp cậu”.
Ta dặn dò Tiểu Ly quay vể nhà trước, tự mình đi đến bệnh viện mộtchuyến, sau đó lánh đi nhanh chóng, một đám mê trai đang ầm ầm nhao lên.
“Này, huynh.”, cậu em phun lửa, giọng nói bị nhấn chìm trong tiếngthét sùng bái huyên náo. Đã lâu như vậy rồi, đám mê trai vẫn ngắm chưangắm mệt sao? Sao lại ngày càng mãnh liệt thế?
Mùi thuốc nước thấm vào tường vách của bệnh viện, sộc vào trong mũi,cảm giác khó chịu kỳ lạ lan tỏa khắp toàn thân. Ta đến phòng bệnh của Đỗ An Trác bên trong chỉ có Dĩ Tiên, không thấy Nghiêm Tuấn, hỏi cô ấy vìsao cậu ta không đến, Dĩ Tiên nói cậu ta đi tìm Giai Dĩnh rồi, bời vìnghe nói ta và cô ấy đang giận nhau.
Ta chẳng có lời nào đáp lại, lại hỏi thăm Đỗ An Trác. Hôm qua lúc anh ta tỉnh lại, vì sao lại nói những lời như căn phòng màu đen, yêu quái.
Anh ta chống trán, cố gắng nhớ lại, nhung mà ký ức trống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-dem/2315691/quyen-4-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.