Tiểu Trinh đứng dưới bóng đèn tập trung tinh thần đọc một cuốn truyện tranh vẽ tay dày cộp, tốc độ lướt xem của cô ấy rất nhanh, ngón tay kẹp giữa những trang sách lật qua từng trang ta yên lặng đứng ở bên cạnhnhìn cô ấy lật xong.
Ngẩng đầu lên thở ra một hơi dài, cô ấy chăm chú nhìn vào cuốn truyện tranh trong tay, đờ đẫn vài giây, định đặt nó về chỗ cũ. Cô ấy đangmuốn mở ngăn kéo thì phát giác ra được sau lưng có người, nhanh chóngquay lại rồi lập tức cứng đờ: “Phong Linh!”, có chút cảm giác bất an,chột dạ do làm việc lén lút.
“Muộn lắm rồi, mau đi ngủ đi!”, ta không chút bận tâm cầm cuốn sáchtrong tay cô ấy lên, đặt trở lại vào trong ngăn kéo dưới bàn.
“Cậu cậu muộn thế này mới quay về.. đi vào… vì sao… không hề phát ratiếng động gì vậy?”, cô ấy có chút gấp rút, cực lực bình ổn cảm xúc.
“Cậu đọc nhập tâm quá, không chú ý đó thôi!”, ta tiện miệng đáp, cũng chẳng thể nói với cô ấy là mình xuất hiện từ trong không khí.
“Ừm… vậy, không có chuyện gì mình… đi đây”, cô ấy vội đi ra ngoàicửa, dừng bước, hỏi, “Tiểu Phong, cuốn truyện tranh đó, cậu… câu chuyệnbên trong… là cậu vẽ?”.
“Đúng vậy! Câu chuyện của mình.”
“Cảm giác như là thật, cõi U Minh, thẩm phán giả bị quên lãng, TiểuVũ, một mảnh vỡ linh hồn, Phong Linh… Dạ Lạc…”, cô ấy lắc đầu, “Thậtbuồn cười, chuyện như trong Nghìn lẻ một đêm thế này, làm sao có thể làthật được? Thần kinh của mình quá mẫn cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-dem/2315683/quyen-5-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.