Một câu nói giống nhau, khiến Giai Dĩnh cảm thấy đắng chát hơn: “Anhấy thật sự là chuyện gì cũng đều nói với cậu, coi cậu là tri kỷ?”, không phục, lời lẽ chuyển thành sắc bén, “Nhưng anh ấy không nói cho cậu biết chuyện đã xảy ra tối qua của mình và anh ấy, đúng chứ?”.
“Giai Dĩnh, có phải cậu đã hiểu lầm rồi không? Dạ Lạc sẽ không…”, ta chột dạ giải thích.
“Đừng nói giống như là cậu rất hiểu anh ấy”, cô ấy nghiêm giọng cắtngang lời của ta, ngữ khí hơi lạnh hơn, “Mình nói cho cậu biết chuyệnnày, là muốn để cậu biết được, mình yêu anh ấy. Cho dù chúng ta là bạnbè… không, có lẽ… sau này không làm bạn được nữa rồi, bởi vì, mình không muốn nhường anh ấy cho cậu. Mình sẽ cạnh tranh bình đẳng với cậu, và sẽ nỗ lực hết sức mình, nghĩ tất cả các biện pháp để anh ấy thật sự yêumình”.
Ta dở khóc dở cười, cúi đầu xuống, cơn đau nơi trái tim vẫn chưa dừng lại, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: Nếu như lúc này ta khôi phục thânhình của Dạ Lạc, cô ấy sẽ có phản ứng gì? Chắc cũng chẳng khác gì gặp ma giữa ban ngày nhỉ!
Ta đi về phía trưóc mấy bước, sống lưng cô ấy dính chặt lên cánh cửa: “Tiểu Phong, cậu… cậu muốn làm gì?”.
Ta không lên tiếng, dừng lại trước mặt cô ấy, hai cánh tay lặng lẽ ôm lấy cô ấy, một cơ thể cao hơn Phong Linh mấy centimet. Ta hơi ngẩngđầu, nhỏ tiếng thủ thỉ bên vành tai cô ấy: “Cậu gọi mình là ‘TiểuPhong’, điều này chứng tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-dem/2315647/quyen-6-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.