“Cái gì Chứ? Chơi trò câu đố thâm sâu với em à? Chẳng phải anh đưa em ra ngoài xem mưa sao băng sao?”, Giai Dĩnh rút tay của mình về, nỗ lựctrưng ra khuôn mặt cười thoải mái, “Dạ Lạc, em phát hiện vai diễn hiệnđại của anh tốt hơn cổ trang, với tướng mạo của anh, những mỹ nữ cổ đạikia nhìn thấy rồi sẽ hổ thẹn vì không bằng, đố kỵ chết mất, tạo hìnhhiện đại này, nhiều nhất cũng chỉ khiến những anh được coi là chàng đẹphận chết thôi, sẽ không tàn sát đồng bào nữ!”.
“Tiểu Giai Dĩnh”, ta cười nhạt, “Ta cũng phát hiện, tốc độ chuyển đề tài của em quá nhanh.”
“Không… không có mà”, cô ấy ấp úng phủ nhận, quay nhìn lên bầu trời,chỉ tay lên: “Nhìn đi, sao băng, sắp rơi rồi, sắp rơi rồi”, ngay sau đóhai tay hợp lại, nhắm mắt cầu nguyện.
Ta ấn tay của cô ấy xuống: “Nhắm mắt rồi làm sao xem được?”.
“Một chút xíu thôi, rất nhanh”, cô ấy kiên trì chủ kiến.
“Thực hiện không nổi, hà tất phải ước, sao băng rơi xuống không thểnào chở đi nguyện vọng của em, mắt nhìn nó nở ra một đường mỹ lệ cuốicùng trước khi dần biến mất, coi như là chút kính ý bé nhỏ! Chúng ta…xem là được rồi.”
“Dạ Lạc, đừng có như vậy”, cô ấy đột nhiên cảm xúc sa sút, kéo chặtcánh tay của ta, giọng điệu nôn nóng, giống như khóc nấc, “Đừng có nhưvậy, em không muốn anh như thế này, giống như… anh sẽ rời xa em bất cứlúc nào, không gặp lại nữa”.
“Trong khoảng thời gian ngắn, ta sẽ thường xuyên đến thăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-dem/2315643/quyen-6-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.