Ta nhận thức sâu sắc rằng mình đã coi thường Dĩ Tiên, với tài năngcủa cô ấy, nếu như biết được sau lưng Doãn Kiếm là Tử Thần, không biếtcó còn duy trì được bình tĩnh như thế này không?
Một tin động trời, người kinh ngạc nhất đương nhiên là Giai Dĩnh, côấy bay đến chỗ ta nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Phong, quan hệ của cậu và DoãnKiếm không tồi nhỉ! Anh ấy có năng lực kỳ dị… như vậy?”
“Câu hỏi này nên hỏi chính anh ấy thì tốt hơn.”
“Không thể báo cáo”, khẩu khí lạnh lẽo có chút mệt mỏi, Doãn Kiếm hạ lệnh tiễn khách, “Tôi phải nghỉ ngơi rồi”.
“Doãn Kiếm…”, Nghiêm Tuấn định khuyên giải.
Đỗ An Trác ngăn cậu ta lại, ánh mắt bình thản: “Doãn Kiếm, Dĩ Tiênnói những lời đó, ý nghĩa đã rất rõ ràng, vết thương của anh không phảido người bình thường gây ra. Cốc Giang liên tục xảy ra những vụ án tấncông, mất tích bất minh, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng. Tôi hyvọng chúng tôi có thể giúp đỡ được anh, trên danh nghĩa là bạn bè, cũnghy vọng có được sự giúp đỡ của anh như vậy. Chúng tôi sẽ không vì chênhlệch thân phận địa vị mà cảm thấy trèo cao với anh, chỉ muốn bạn bè đốixử với nhau thành thật, thẳng thắn cùng nhau vượt qua ải khó khăn”.
“Bạn bè?”, Doãn Kiếm cười gằn, dựa vào gối, mu bàn tay phải nhẹ nhàng gác lên trán, “Nếu như là bạn bè, chắc là có thể thông cảm cho tôi chứ! Trọng thương vừa tỉnh, thân thể còn suy nhược, vừa rồi lại nói không ít chuyện với Tiểu Phong, bây giờ thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-dem/2315625/quyen-7-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.