Ánh mắt Thị trưởng Doãn sáng như đuốc, nhìn anh ta không trả lời,lòng bàn tay không tự giác chà xát vào tay vịn, trong lòng nghi hoặctrùng trùng: Thằng bé làm sao biết được Cục đặc phái?
“Đừng nghĩ nữa, tôi tự có biện pháp của mình”, Doãn Kiếm suy đoánđược nghi vấn của ông ta, “Sao nào? Ông cảm thấy còn phải giấu nữakhông?”.
Ông ta hơi kinh ngạc, đứa con trai này tâm tư cẩn mật, giống hệt nhưkhi ông ta còn trẻ, bèn nặng nề mở miệng: “Tiểu Kiếm, đừng quản chuyệncủa Cục đặc phái, nếu như con muốn biết được điều gì từ bố, thì chỉ uổng công phí sức thôi. Bố không biết gì nhiều, nhưng có biết được cũng sẽkhông nói cho con dù chỉ một chữ. Nhàn Nhân sẽ nhanh chóng quay lại,không cần lo lắng cho con bé. Bố không phản đối chuyện kết hôn của bọncon, đợi Nhàn Nhân quay về, con hãy đưa con bé, và em gái con, rời khỏiCốc Giang, đi càng xa càng tốt, ta không muốn…”, lời nghẹn lại trong cổhọng, hai bàn tay già nua túm chặt lấy tay vịn của ghế ngồi, trên mu bàn tay nổi lên đầy gân xanh.
“Không muốn cái gì?”
“Không muốn…”, Thị trưởng Doãn gắng sức nhìn thẳng vào ánh nhìn lạnhbăng kia, tàn nhẫn thốt ra câu: “Doãn Kiếm, ta không muốn nhìn thấy màynữa. Doãn gia gia môn bất hạnh sinh ra nghiệt tử như mày. Mày đi đi chota, lập tức cút khỏi Cốc Giang, vĩnh viễn đừng có đặt chân vào một bướcnào nữa, nếu không thì…”, sự đe dọa tuyệt tình tuyệt nghĩa, giọng nóicủa ông ta không kìm chế được run rẩy, không biết là bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-dem/2315600/quyen-8-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.