Mạc Tân quăng giày cao gót, xông vào cửa lớn, bộ đồ công sở còn chưakịp thay ra, chạy thẳng lên phòng tiếp khách ở tầng hai, thô lỗ đập cánh cửa, lạnh băng chất vấn Trịnh Khiêm và Đàm Tự Quy: “Ai bảo hai người đi giám sát Phong Linh?”.
“Chẳng phải cô cũng lén điều Cung Cẩm Phàm ra khỏi Cốc Giang sao?”
“…”, Mạc Tân cứng họng, mặt không đổi sắc, “Đúng, là sắp xếp của tôi”.
Trịnh Khiêm trên sofa đẩy đẩy gọng kính đen, tư thế ngồi trangnghiêm: “A Tân, phàm chuyện gì cũng có giới hạn, cô chần chừ không chịuhành động với Phong Linh, nói là có kế hoạch của riêng mình, tôi tin.Nhưng thế cục bây giờ không thể kéo dài tiếp nữa, năng lượng của NgũHành trận rơi vào tình thế suy yếu nguy cấp yêu ma nhân cơ hội xâm nhập, những điều này có quan hệ trực tiếp với Phong Linh. Nếu như còn tiếptục để cô ta tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, Cốc Giang sẽ không thể giữđược”.
“Do vậy, chúng ta còn chứng thực một sự việc…”, Đàm Tự Quy bổ sung.
“Phong Linh chết rồi”, Mạc Tân lạnh lùng thốt ra.
“Vậy thì không sai rồi”, Đàm Tự Quy tiếp tục lời vừa bị cắt ngang,“Cô ta không phải là Dạ Lạc trong lời mà những yêu ma và U Linh sứ giảkia nói đến, người đàn ông mà bọn Lê Tu gặp kia mới là Dạ Lạc thực sự”.
“Ai?”
“Người thần bí cứu Doãn Kiếm đi”, Trịnh Khiêm trầm trầm trả lời.
Anh ta?! Mạc Tân đột nhiên sững sờ: Người đàn ông đã nhìn thấy ởQuảng An đó, người đàn ông tuyệt mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-dem/2315560/quyen-10-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.