Khi bốn người chạy đến tầng thượng, người phụ nữ kia đứng bên cạnh lan can bảo vệ, u ám nhìn bọn họ.
“Đợi chút… đừng kích động”, Nghiêm Tuấn hét lớn, vội vàng chạy đếnchỗ chị ta, “Đừng có nghĩ quẩn như vậy, chị còn có con, cho dù chị muốnchết, nhưng đứa trẻ vô tội, đừng có nhảy!”, hoàn toàn nhận định rằng chị ta phải chịu đau đớn về mặt tình cảm.
“Nghiêm Tuấn”, Dĩ Tiên phát giác ra được có điều dị thường, nhưng không kịp ngăn cản cậu ta, chỉ đành bay nhanh theo qua đó.
Đỗ An Trác và Âu Ngưng cũng tăng nhanh bước chân.
Người phụ nữ rất yên tĩnh, nhìn Nghiêm Tuấn chạy đến, không đưa ralời uy hiếp cũng không căng thẳng lo lắng, không có bất cứ hành động cho thấy ý muốn nhảy lầu nào, ngoan ngoãn như một con rối, đợi cậu ta đến.
Nghiêm Tuấn túm lấy cánh tay của chị ta, dùng sức kéo trở lại. Haingười theo quán tính ngã đổ nhào xuống đất, đương nhiên, Nghiêm Tuấn chủ động lấy thân mình làm đệm thịt.
“Nghiêm Tuấn…”, Đỗ An Trác lo lắng, thả tay của Âu Ngưng ra, vội vàng dặn dò, “Tiểu Ngưng, đứng im ở chỗ này, anh qua đó xem sao”, có bùa hộthân của Dĩ Tiên, cậu ta cho rằng mình có thể yên tâm rời ra một chút,có điều lại không ngờ được rằng, chỉ một chút xíu này, đã khiến cậu tatrong chốc lát mất đi tất cả.
“Nghiêm Tuấn”, Dĩ Tiên vốn định nhắc nhở, thấy Đỗ An Trác lao qua,vội ngăn cậu ta lại, “An Trác, đừng…”, lại cuống quýt hét lên với bênkia, “Nghiêm Tuấn, mau rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-dem/2315552/quyen-10-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.