“Vậy còn hai câu phía sau thì sao?”, nghe Tiểu Ly thêm mắm thêm muối, kể xong, Dĩ Tiên u ám hỏi.
“Hai câu sau thì càng rõ ràng dễ hiểu hơn rồi, Dạ mộng do sinh trà my lệ, lạc yểm trọc thế ám vô minh. Hai chữ đầu tiên mở đầu ‘Dạ’ và ‘Lạc’, Dạ Lạc, chẳng phải rõ ràng chỉ đại ca tôi sao? Lại có trà my, vật tượng trưng của huynh ấy, điều này còn phải giải thích sao?”, Tiểu Ly khẽnhướn mày.
“Tầng ý nghĩa sâu xa?”
“Ý nghĩa gì?”
“Tầng ý nghĩa sâu xa bên ngoài mặt chữ”, Dĩ Tiên cố gắng nhẫn nại.
“Còn có thể có ý nghĩa gì?”
“Ông nội tôi, chiêm bốc ra bốn câu này, nói đại ca anh, vì sao? Cóphải là ám thị đại ca anh muốn làm gì đó? Có liên quan đến chuyện kiếpnạn của Cốc Giang?”, Dĩ Tiên một lời oán khí kìm nén rất vất vả.
“Tiên Tiên, đến bây giờ cô vẫn cho rằng ta sẽ cứu Cốc Giang sao? Ta hủy nó mới là sự thực!”, ta nhàn nhạt hỏi.
“…”, cô ấy hình như rất băn khoăn, sắc mặt nghiêm túc, “Dạ Lạc, trước khi chưa tìm ra được đáp án, tôi mong muốn được giám sát nhất cử nhấtđộng của anh, nếu như…”, hơi do dự một chút, tiếp tục nói, “Tôi nhấtđịnh sẽ… giết anh”.
“Nha đầu chết tiệt, cô nói lại một lần nữa thử xem”, Tiểu Ly xoa tay.
“… Cho dù phải chết”, ánh mắt không cần mạng đó rất có khí thế.
“Ta hiểu rõ, đột nhiên cười, “Hai người từ từ nói, ta đi đây”, gặmnhấm câu… trọc thế ám vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-dem/2315532/quyen-11-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.