Ma liên màu đen, những cánh hoa màu trắng tràn vào nở rộ, giống nhưnhững bông hoa tuyết bay bay phủ lên mặt đất nhiễm bẩn, đọng lên nhữnggiọt sương trắng long lanh, tẩy rửa tội ác của hắc ám, chiếm thân trêncánh hoa sen, trả lại vẻ đẹp chân thực lúc ban sơ.
Ta vốn thích màu đen, nhưng đối với hoa, ta lại thiên về màu trắng,không bị nhiễm tạp bất cứ màu sắc gì, màu trắng thuần khiết tự nhiên,giống như trà my của ta…
“Tiểu Trác.”
“Ai?”
“Dạ Lạc.”
“Dạ Lạc… là ai?”
“Phong Linh.” “Tiểu Phong?”
“Ừm.”
“… Không thể nào, Tiểu Phong là con gái, anh là con trai.”
“Không có điều gì là không thể, một mặt khác của Phong Linh, chính là ta.”
“Anh… là… ai?”
“Một sự tồn tại hư vô, con người đội cho cái danh… Thần.”
“Thần?”
“Ừm, Thần của tà ác.”
“Tà ác?… Anh? Không, Tiểu Phong rất lương thiện.”
“Tiểu Phong từ trước đến nay không cho rằng bản thân mình lươngthiện, cô ấy chỉ sống cuộc sống mà mình mong muốn, làm việc mà mình muốn làm.”
“Ông trời không công bằng với cô ấy.”
“Vì sao lại nói như vậy? Cái gì là công bằng. Cậu có thể chắc không?”
“… Cũng đúng, công bằng và bất công, đều không thoát khỏi sự sắp xếp của số mệnh.”
“Tiểu Trác, cậu rất đau khổ!”
“Rất đau khổ.”
“Mất đi quá nhiều?”
“Ừm… như một cơn ác mộng.” “Vì vậy mà muốn trốn tránh?”
“Tôi biết như thế này rất yếu đuối, nhưng mà chẳng có cách nào khác.”
“Muốn giải thoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-dem/2315523/quyen-12-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.