Huyền Ngọc vào lúc tỉnh dậy cảm thấy cả người khó chịu không thể nhúc nhích, mở mắt ra mới phát hiện tấm màn che mềm mại ở trước mắt cản trở tầm nhìn. Sau đó ý thức từ từ khôi phục, rất nhanh Huyền Ngọc phát hiện không đúng, phía dưới của hắn bị một chỗ mềm mại ướt át ngậm lấy. Là một tên hái hoa tặc, à không, phải nói là một con hồ ly tinh chuyên đi hút tinh khí của nam nhân? Hắn nhẹ nhàng giật giật ngón tay, phát hiện cả người vô lực, liền khởi động công lực nhưng không được, hắn không nghĩ dưới tình huống địch mạnh ta yếu này phát ra tiếng kinh động đến tiểu tặc kia, nhưng cũng có thể đoán ra là hắn tất nhiên đã bị điểm á huyệt. “Hô……” Tiểu tặc phun dương v*t nửa mềm nửa cứng ra khỏi miệng mình, đỏ mặt nghĩ thật kỳ quái, không nói người hạ thuốc, thuốc này cũng chỉ làm người không vận được công lực cả người không có sức, nhưng nếu vậy thì làm sao còn có thể làm chuyện mây mưa kia? Không biết là do tiểu tặc này không đủ ngân lượng, hay có thể là mua nhuyễn cân tán đã đi mất cả túi tiền, người nọ cũng không hạ xuân dược với hắn, huống chi nam nhân mà, thịt đã đưa tận miệng nào có đạo lý không ăn. Huyền Ngọc vốn không phải là người xem trọng tình dục, sau khi thử qua vài lần yêu đương, cũng không hề mê luyến, chỉ ở lúc cần thiết phát tiết mới làm vài lần, trong phủ đến một cái nha hoàn thông phòng cũng đều không có. Huống chi trong lúc hôn mê vừa nãy, kỹ thuật của tiểu tặc kia rất tệ, vô cùng tệ. Phía dưới của hắn bị nắm trong một đôi tay mang vết chai mỏng, thân thể Huyền Ngọc hơi cứng, lại bất động thanh sắc thả lỏng ra. Mắt hắn bị che, tay chân bị trói buộc, cảm nhận dưới thân hẳn là giường đệm của chính mình, nhưng bên trên lớp đệm giường tựa hồ trải thêm một lớp đệm mỏng. Tất nhiên là của tiểu tặc kia, hình như là lập mưu đã lâu. Tiểu tặc Nhạc Điềm lúc này đang hưng phấn phát hiện đồ vật mà cậu phấn đấu liếm mút nửa đêm cuối cùng cũng cứng lên, lại lần nữa cúi thân xuống, đem cả căn ngậm vào trọng miệng. Nhíu mày suy nghĩ vật này vừa nãy còn nhỏ cậu có thể hoàn toàn ngậm vào nhưng sao lúc này lại trở nên lớn như thế, miệng cậu bây giờ chỉ có thể ngậm được một nửa, liền đã đỉnh đến cổ họng. Chóp mũi hít thở, tất cả đều là mùi xạ hương thuộc về nam nhân kia. Cậu từ trước đến nay là một người quật cường, rõ ràng người trong Xuân Cung đồ có thể ngậm vào hết, cậu không tin mình không làm được. Hơi hơi phun ra một ít rồi miệng nhỏ liếm liếm phần đỉnh, nhấp nháp đầu lưỡi cảm thấy hương vị cũng không lạ, cự vật trong miệng nhảy lên một chút tựa hồ trở nên lớn hơn nữa, Nhạc Điềm vội vàng hít thở hai cái, miệng mở to một lần nữa ngậm sâu đồ vật kia vào. “Ưm a……” Nhạc Điềm cố gắng duỗi thẳng phần cổ chậm rãi nuốt vào, có chút hít thở không thông liền phun ra một ít, dần dần hiểu được kết cấu, một trên một dưới phun ra nuốt vào, mở rộng cổ họng để cự vật có thể đi vào càng sâu. Nhất thời đắc ý vênh váo, Nhạc Điềm đột nhiên dùng sức hơi mạnh làm dương v*t hung hăng đâm vào sâu cổ họng, quy đầu to béo đâm vào yết hầu, một chút này làm cho cậu chảy đầy nước mắt. “Ô! Khụ khụ khụ…… Khụ……” Nhạc Điềm chật vật ấn bụng nhỏ của Huyền Ngọc, rút dương v*t của hắn ra, vừa sặc vừa ho lại khóc thật thê thảm. Làm một con hồ ly tinh, với cái kỹ thuật này cũng thật là kém cỏi. Hắn nằm ở trên giường lặng lẽ khôi phục công lực yên lặng phê bình. Nghe thanh âm, tựa hồ chỉ mới thiếu niên. Cái tay nhỏ kia sờ soạng qua lại giữa đùi và bụng nhỏ của Huyền Ngọc, tìm được cự vật đứng thẳng kia liền nắm lấy. “Thật lớn a……” Ỷ vào động tĩnh vừa rồi của chính mình không có đánh thức hắn, tiểu tặc thả lỏng cảnh giác, nhẹ nhàng nói. “Như vậy hẳn là được rồi…” Huyền Ngọc ám đạo không tốt, không nghĩ tới tiểu tặc thế mà không hề có kinh nghiệm, làm hắn nửa buổi mới cứng lên được, dựa theo cái tốc độ này, phỏng chừng chờ tiểu hồ ly tinh làm xong rồi chạy, hắn cũng còn chưa có khôi phục công lực. Âm thầm phân tán một tia công lực ngăn chặn tình dục, Huyền Ngọc dùng công lực không nhiều lắm vận chuyển tốc độ. Vì sợ thuốc không phát huy công hiệu mà thất bại không kịp chạy trốn, Nhạc Điềm chậm chạp không cởi quần áo, vừa mới xuống giường cởi bỏ quần rồi quay lại giường, liền phát hiện đồ vật mình phấn đấu mút nửa đêm đã héo rồi. “Như thế nào lại như vậy ……” Nhạc Điềm có chút muốn khóc, còn không nhanh lên, công hiệu của thuốc sẽ hết mất. Huyền Ngọc nghe cậu nhỏ giọng oán giận, trong lòng có tia ý cười. Tiểu tặc này vẫn là một tay mới, không biết to gan lớn mật như thế nào mà dám leo lên giường của người đường đường là Võ Lâm chí tôn, trang chủ của Băng Hàn kiếm trang. Cái miệng nhỏ một lần nữa ngậm lấy dương v*t của Huyền Ngọc, nội tâm Huyền Ngọc thỏa mãn thở dài, không biết chính mình đây là vì kéo dài thời gian, hay là vì muốn trêu đùa tiểu tặc này. Từ xưa đến nay hắn chưa bao giờ thấy hứng thú trước bất kì việc gì, không nghĩ tới mình thế nhưng thích trêu đùa cái tên tiểu tặc này. ***
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]