Cố Tịch Lam về tới phòng mình nhưng vẫn chẳng thể nào ngủ được, cô úp mặt trên bàn tâm tư xoay chuyển.
Lúc nãy sự việc xảy ra quá đột ngột khiến cho Cố Tịch Lam không kịp suy nghĩ rõ mọi chuyện nhưng hiện tại đầu óc đã sáng hơn. Công lực dùng bao nhiêu Cố Tịch Lam là người hiểu rõ nhất vả lại khoảng cách từ sàn đấu đến chỗ Đồng Ấn ngồi khá xa vậy thì cho dù Cố Tịch Lam tung hết tất cả nội công của mình để đánh Tang Phần Phần thì cô ta cũng không thể bay đến tận đó để hộc máu. Phân tích này chẳng phải mới hình thành trong đầu mà ngay khi đi theo Đoan Phỉ đến phòng của Tang Phần Phần cộng thêm tại sao khi chưa có sự xuất hiện của Đồng Ấn thì Tang Phần Phần vẫn còn sức trách móc khóc lóc với Cố Tịch Lam vậy mà vừa thấy bóng dáng y thì cô nàng lại lăn ra ngất xỉu đã thế còn thuận tay tặng cô một chưởng.
Có rất nhiều sự vô lý ở đây Cố Tịch Lam cắn môi bắt đầu suy tính phải xử lý Tang Phần Phần thế nào. Nhưng chìm vào suy tư liền không phát hiện Tiêu Hạc Vân xuất hiện từ lúc nào ngồi đối diện chống cằm.
"Muội tính ngồi đó đợi đến ngày mai thi đấu luôn hửm?"
"Á!"
Không phải Cố Tịch Lam mỏng manh yếu đuối, chỉ là đang một mình trong phòng tự dưng giọng nói dở tệ eo éo của Tiêu Hạc Vân thình lình phát ra làm cho cô quả thật hết hồn. Vỗ ngực ổn định nhịp tim của mình Cố Tịch Lam hơi ngượng vì sợ Tiêu Hạc Vân buồn khi biết giọng y làm mình sợ vì thế liền trả lời.
"Ta đang suy nghĩ chút chuyện, nhưng mà huynh đến đây làm gì?"
Tiêu Hạc Vân đã quen với phản xạ của mọi người khi nghe âm giọng của mình. Do đó chẳng hề để bụng chút nào.
"Ta biết chuyện của Tang Phần Phần rồi! Ân oán giữa muội và cô ta là thế nào?"
Mục đích thật sự của y đến đây chính là muốn nghe Cố Tịch Lam giải thích chuyện lúc nãy. Kiểu hai cô nương diễn qua diễn lại trước mặt Đồng Ấn quả thật giống như hậu cung tranh sủng. Y thấy mà phiền vô cùng. Vậy là Cố Tịch Lam một chín một mười kể rõ ràng.
Nghe xong Tiêu Hạc Vân gật đầu hài lòng, nhưng để chắc ăn vẫn phải xác minh lại một lần.
"Theo muội nói vậy thời gian ở chung năm trong trại huấn luyện hai người chưa từng xích mích xung đột gì?"
Điều này thì Cố Tịch Lam có thể thẳng thắn kiên định nói rõ ràng.
"Muội và cô ta chưa từng là đối thủ, có thể nói là chẳng có khúc mắc gì. Chỉ duy nhất chức vụ hộ pháp. Mà điều này mới đầu muội còn tưởng cô ta cùng chung mục đích nhưng trận đấu sáng nay Tang Phần Phần chẳng hề cố gắng tí nào. Có vẻ như cô ta không màng đến thứ này."
Tiêu Hạc Vân nhếch môi cười.
"Hay là tranh giành nam nhân? Phục Hy hoặc Trang Bạch Tế?"
Đang bàn chính sự bỗng dưng bị châm chọc, Cố Tịch Lam không thèm trả lời vụt đứng dậy đẩy Tiêu Hạc Vân ra ngoài.
"Huynh về đi ta ngủ đây!"
Biết mình vừa chọc giận Cố Tịch Lam Tiêu Hạc Vân không vòng vo nữa lập tức vào thẳng vấn đề.
"Muội ngốc thật hay giả, luận về võ công làm sao Tang Phần Phần thắng được muội. Cho dù cô ta có dốc hết cả vốn liếng kết quả cuối cùng vẫn là thua mà thôi."
Cố Tịch Lam nghe đến đây thì vội ngắt lời.
"Cho nên cô ta cố tình bị đánh. Với tính tình của cung chủ chắc chắn sẽ xử phạt, khả năng lớn chính là đuổi muội khỏi Trấn Yêu Cung. Nếu muội rời khỏi thì đối thủ của Tang Phần Phần sẽ giảm bớt một người chỉ còn Mạch Thiếu Lăng."
"Ừ!"
Được khai thông Cố Tịch Lam bắt đầu tiếp tục suy luận.
"Nhưng mà trận đấu không thể tiếp tục vì Tang Phần Phần bị thương, do đó sẽ dời lại. Về phía Mạch Thiếu Lăng Tang Phần Phần sẽ không dùng sức mà sử dụng mánh khóe khác. Chẳng lẽ cô ta định đầu độc Mạch Thiếu Lăng?"
Điểm này cả Tiêu Hạc Vân cũng đang nghĩ đến. Muốn biết thật giả cần phải bỏ chút thời gian.
Cố Tịch Lam đi lòng vòng trong phòng rồi quay sang hỏi ý kiến của Tiêu Hạc Vân.
"Hay là chúng ta đi nói với cung chủ tương kế tựu kế làm theo ý Tang Phần Phần. Huynh thấy vậy có được không?"
Tiêu Hạc Vân nghe xong thì tâm bắt đầu động.
"Muội có đoán được mục đích của Tang Phần Phần khi kiên quyết muốn làm hộ pháp của Đồng Ấn không?"
Hai người nói một câu chuyện nhưng hoàn toàn không hề suy nghĩ giống nhau. Cố Tịch Lam bị câu hỏi của Tiêu Hạc Vân làm cho phải hồi tưởng lại.
"Cô ta luôn miệng bảo rằng muốn đền ơn nhưng muội cảm giác không giống. Lần trước Tá Cổn ở ngay bên cạnh Tang Phần Phần khi hắn rút dao ra Tang Phần Phần phải là người biết đầu tiên. Nếu thật lòng muốn bảo vệ cung chủ thì hẳn đã có hành động khác rồi, tuy không đánh được nhưng vẫn phải báo động chứ. Đằng này Tang Phần Phần chẳng hề tỏ ý gì."
Vừa nghe được chuyện thú vị Tiêu Hạc Vân vuốt nhẹ sống mũi của mình.
"Nếu không phải báo ân thì là muốn giết Đồng Ấn! Ắt hẳn cô ta còn có đồng bọn. Chuyện này cứ để Đồng Ấn tự giải quyết, muội cứ làm việc của mình đừng quan tâm làm gì."
"Nhưng mà..!"
Tiêu Hạc Vân chờ mãi vẫn chẳng thể nghe được câu sau của Cố Tịch Lam.
Ở phòng Tang Phần Phần từng tiếng bước chân của Tiêu Hạc Vân đến gần thì bàn tay của Tang Phần Phần trong chăn càng nắm lại thật chặt.
Y bắt mạch cho Tang Phần Phần thật lâu sau đó uống một ngụm trà mà Phục Hy mang tới. Đồng Ấn đi rồi trong phòng chỉ còn lại Tiêu Hạc Vân, Đoan Phỉ và Phục Hy cùng với đại phu vẫn đang tận lực dấu mình.
Tiêu Hạc Vân là thần y nổi danh giang hồ, y không nói chẳng ai dám múa rìu qua mắt thợ.
Uống thêm một chung trà nữa Tiêu Hạc Vân với đứng dậy nói với Đoan Phỉ.
"Đưa cô ta đến ở tạm tại Tiêu Dao Cư của cung chủ. Ở đó có loại thuốc mà ta cần như thế sẽ tiện hơn."
"Không được!"
Thấy mình phản ứng hơi quá Đoan Phỉ vội hạ giọng.
"Tang Phần Phần là thuộc làm sao được phép vào ở trong viện của cung chủ. Nếu cần phải chăm sóc vậy thì để cô ấy chỗ ta. Dù gì cùng là cô nương với nhau dễ xử lý hơn."
Tiêu Hạc Vân mỉm cười hòa ái với Đoan Phỉ.
"Nếu đến viện của Đoạn trưởng lão thì người không tiện là tại hạ rồi. Tuy tại hạ là thần y nhưng ngày nào cũng lui tới nơi của các cô nương ta cũng ngại lắm. Vả lại nội thương của Tang cô nương có thể chuyển biến xấu đi lúc nào không ai nói trước được. Nhỡ may đêm hôm cô ấy lại phun ra máu hoặc té xỉu gì đó thì nguy hiểm lắm. Thế gian có câu cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng phù đồ. Ta biết ngươi sợ cung chủ trách tội. Yên tâm nếu có việc gì một mình ta gánh vác."
Nói xong không hề muốn đôi co chút nào với Đoan Phỉ, Tiêu Hạc Vân phất tay áo bỏ đi.
Vậy là Phục Hy ra lệnh cho thuộc hạ tới mang người về Tiêu Dao Cư.
Nơi ở của Đồng Ấn là một viện rất lớn nằm ngay giữa trung tâm của Trấn Yêu Cung. Lúc xưa đây là một khu nhà cũ kỹ hoang phế tuy nằm ở vị trí đắc địa chẳng hiểu sao mấy đời cung chủ trước không thích ở nơi này.
Khi Đồng Ấn vừa trở thành cung chủ của Trấn Yêu Cung thì đã cho xây dựng cải tạo lại sau đó lấy tên viện là: Tiêu Dao Cư.
Bên ngoài viện được bao bọc bởi dãy tường cao qua khỏi đầu người có một cổng tò vò phía trên là bức hoành phi màu đen với hàng chữ vàng lấp lánh: Tiêu Dao Cư.
Vào trong sẽ trông thấy ao sen hình bầu dục khá lớn, sen ở nơi này có tên là Bách Diệp rất khó trồng. Đồng Ấn tự tay gieo hạt từ vài năm trước vậy mà bây giờ mới bắt đầu có hoa. Khi hoa nở mùi thơm thanh mát quanh quẩn thấm đượm cõi lòng.
Giữa hồ có dựng một thủy tạ bằng gỗ, những khi tâm tình tốt Đồng Ấn sẽ đánh cờ với Trang Bạch Tế ở đó. Vào sâu bên trong là phòng ngủ và phòng đọc sách của y. Hai nơi này cho dù là nha hoàn cận thân Tiểu Lỵ nếu chưa được lệnh cũng chẳng dám tự ý xông vào. Đó chính là cấm địa của Đồng Ấn. Ngoài ra còn có một dãy phòng trống và vườn thuốc nơi mà Cố Tịch Lam đã vô tình nhảy tường vào nhầm. Chỗ ở của Đồng Ấn và nơi này được chia cắt hoàn toàn bằng một khu rừng trúc. Bởi vì khí hậu lạnh quanh năm nên trúc rất cao, trùng trùng điệp điệp. Thân cây thẳng tắp luôn mang một màu xanh mướt. Xuyên suốt là con đường quanh co uốn lượn.
Thiết kế phức tạp khó nhằn nên nếu không điều tra địa thế nơi này thì cho dù là thích khách hạng nhất cũng rất khó để lẻn vào nơi này một cách im lặng để ám sát Đồng Ấn.
Hiện tại Phục Hy và Đông Hoàng đang nghiêm trang đứng trước cửa thư phòng. Ở bên trong Tiêu Hạc Vân đang nửa nằm nửa ngồi trên cái ghế thái sư mà bình thường Đồng Ấn vẫn đọc sách. Còn chính chủ thì đứng đó khoanh tay một bộ âm u băng giá trời đông.
"Ngươi còn định im lặng đến khi nào? Ta cố tình đến giúp ngươi mà ngươi còn làm ra cái vẻ mặt gì thế kia!"
Có vẻ như vị thần y này đang ngứa đòn Đồng Ấn rất gai mắt cái quạt trên tay Tiêu Hạc Vân phe qua phẩy lại thế là y giật lấy quăng nó vào một góc nhà đổi lại là tiếng hét của Tiêu Hạc Vân.
"Ngươi làm gì vậy?"
Y nhặt chiếc quạt lên vừa thổi những vụn đất li ti vừa than thở.
"Bảo bối của ta! Đồng Ấn ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc mà."
Đồng Ấn nén tiếng thở dài bất lực gằn giọng.
"Còn không đàng hoàng có tin ta hủy luôn bảo bối của ngươi không?"
Bị hù dọa như vậy Tiêu Hạc Vân mới đứng đắn một chút ngồi thẳng dậy nói chuyện đàng hoàng.
"Ta đặt Tang Phần Phần bên cạnh như vậy chẳng phải đúng với ý của cung chủ còn gì?"
Nghi vấn mà Cố Tịch Lam nghĩ đến thì Đồng Ấn đã nhận ra ngay khi Tang Phần Phần như con diều đứt giây đáp xuống trước mặt. Toàn bộ quá trình rõ ràng người Tang Phần Phần nhắm đến chính là Đồng Ấn. Vừa có muốn thu hút sự chú ý vừa mượn tay Đồng Ấn loại trừ Cố Tịch Lam.
Vì thế y cũng muốn thuận nước đẩy thuyền để điều tra. Nhưng vốn dĩ ý định ban đầu là cho Tang Phần Phần vào ở trong viện của Đoan Phỉ nhưng sau khi phát hiện người này không làm được chuyện công tư phân minh thì bắt đầu suy tính có nên để Bạch Vô Thường âm thầm quan sát Tang Phần Phần hay không?
Đoan Phỉ dù sao cũng là cô nương mới hai mươi mấy tuổi vì thế yêu ghét đều dễ lộ ra ngoài. Tuy trên cương vị trưởng lão trinh sát thì không có gì để bàn cực kỳ ổn thõa. Nhưng phương diện tình cảm thì lại không kiểm soát được hành vi của mình.
Đồng Ấn biết rõ tình cảm cô dành cho mình nhưng vô phương đáp trả vì thế mới luôn lạnh lùng với Đoan Phỉ nhằm để cô cắt đứt mộng tưởng. Nhưng y cảm giác hình như mình càng làm thế thì Đoan Phỉ càng lún sâu hơn.
Cất chiếc quạt vào trong lớp áo trước ngực Tiêu Hạc Vân ngang nhiên vỗ vai của Đồng Ấn mỉm cười vô lại.
"Ta nói này! Về phương diện luyến ái nam nữ nếu ngươi không có ý thì nên nói rõ với Đoan Phỉ đừng để cô nương cứ đoán già đoán non rồi giận hờn vu vơ ảnh hưởng đến chính sự của Trấn Yêu Cung."
"Ta phải nói thế nào?"
Bị hỏi ngược lại cơ mặt Tiêu Hạc Vân căng cứng như tượng đá.
"Ta.. cũng đâu có biết!"
Trang Bạch Tế cả ngày cà lơ phất phơ chỉ sợ thiên hạ không loạn làm gì có ai đi đơn phương người như y. Do đó về phương diện tình cảm đích thị là trang giấy trắng.
Nói xong liền phát hiện Đồng Ấn đang nhếch môi cười nhạo.
"Chỉ giỏi khua môi múa mép!"
Cười chưa xong thì bắt đầu bực mình.
"Ngươi đem Tang Phần Phần đến đây làm gì? Nếu thương hoa tiếc ngọc sao không mang cô ta về nơi của ngươi để chăm sóc."
Bị mỉa mai như thế Trang Bạch Tế đâu thể chịu nổi lập tức phản bác.
"Ta không có! Ta chính là công tâm làm chuyện đại sự. Để cô ta ở nơi này chỉ cần cô ta thở một hơi cũng không thoát khỏi sự quan sát của ngươi. Ta là đang lo ngươi bị tập thể ám sát có biết không?"
Nghe tới đây Đồng Ấn không hề dấu vẻ khinh thường.
"Chỉ là một nữ tử võ công chẳng tới đâu, tập thể mà ngươi nói hoàn toàn không thành lập. Ngươi đưa cô ta tới đây thì tự đi mà kiểm soát. Ta nói trước mặc kệ Tang Phần Phần thở một hay hai hơi, nếu cô ta dám bén mảng trước mắt ta thì ta kệ cái gì ám sát tập thể. Giết trước nói sau."
Không có hung tàn nhất chỉ có hung tàn hơn.
Trang Bạch Tế và Đồng Ấn chung sư môn nhưng hắn lười học nên võ công không bằng Đồng Ấn. Do đó không dám so về vũ lực, nhưng phương diện đấu võ miệng Trang Bạch Tế nhất định phải thắng.
"Ta thấy Tang Phần Phần có vẻ để ý ngươi. Biết đâu cô ta chẳng hề có âm mưu quỷ kế gì chỉ là ái mộ quân tử nên mới cố tình thu hút sự chú ý. Không ngươi nghĩ lại xem có ngày nào trong quá khứ ngươi đã từng anh hùng cứu mỹ nhân làm cô ta nhớ mãi không quên, lần này chắc là muốn lấy thân báo đáp. Ngươi..!"
Tiêu Hạc Vân chưa nói xong thì bị ném thẳng ra ngoài. Hắn muốn so công phu mồm mép chỉ tiếc là Đồng Ấn không hề có ý tiếp chiêu.
Đông Hoàng bình tĩnh như không đóng cửa lại. Nhưng Tiêu Hạc Vân không bị tiếp đất mà được Phục Hy đỡ lấy. Bởi thế nên y vẫn không sợ níu lấy áo Phục Hy rồi quay mặt chửi vào trong.
"Đồng Ấn! Uổng công ta xem ngươi như huynh đệ ngươi dám dùng vũ lực với ta. Ngươi đợi đấy ta sẽ vẽ hình ngươi dán khắp hang cùng ngõ hẻm cho mọi người trong giang hồ biết bộ mặt thật sau lớp mặt nạ của ngươi là thế nào. Lúc đó kẻ thù sẽ tìm đến diệt sạch hang ổ của ngươi! Các ngươi đều sẽ bị phanh thây treo ở cổng chợ."
Két!
Đồng Ấn khoanh tay dựa nửa người vào khung cửa đến cả mặt nạ cũng chẳng thèm mang.
"Lúc đó ngươi nhớ trốn thật xa nhé! Ta sợ bọn họ tra ra ngươi cũng là một thành phần trong hang ổ của ta!"
Ngớ người một giây Tiêu Hạc Vân nhanh như cắt vỗ lên chiếc bàn gỗ bên cạnh làm cho mặt bàn lung lay vài cái sau đó thì đổ ập xuống. Bụi đất bay tứ tung Đồng Ấn đang muốn đánh y một trận vì dám phá nát chiếc bàn của mình nhưng khi tro bụi tan đi thì thân ảnh của Tiêu Hạc Vân nào còn thấy đâu. Y dùng hết sức bình sinh chạy về viện của mình vừa đi vừa vò đầu làm cho mái tóc dài được chải chuốt gọn gàng rối tung như tổ quạ.
"Tức chết ta!"
Đi được nữa đường Tiêu Hạc Vân vù vù quay trở lại thở hổn hển nói với Đồng Ấn.
"Ta nhớ ra rồi giọng lúc nãy của Tiêu Hạc Vân không đúng, liệu bọn họ có nhận ra không?"
Rót cho Tiêu Hạc Vân một ly nước trà Đồng Ấn khoanh tay thờ ơ trả lời.
"Ngươi còn biết quan tâm việc này cơ đấy!"
Chẳng phải Đồng Ấn không nhận ra, đã bao nhiêu lần rồi khi thì dùng giọng thật, lúc mượn thuốc biến âm. Cuối cùng hình thượng thần y đã bị đem ra chơi đến nát bét. Giờ có để ý cũng vô dụng.
Nhưng Phục Hy thì bất bình thay cho cung chủ nhà mình. Y hùng hổ nắm cổ áo của Tiêu Hạc Vân gào to.
"Ngươi suốt ngày chỉ biết chơi đùa, ta đã dặn bao nhiêu lần nhất định phải nhớ thuốc biến âm. Vậy mà ngươi còn dám quên. Ngươi thật là chẳng ra gì!"
Bị chất vấn như thế nhưng đối phương vẫn cười khoái chí còn thuận tay nhéo má Phục Hy.
"Tiểu Hy nhà chúng ta biết nổi giận rồi!"
Phục Hy bị chọc cho nổi đóa hai bên xông vào ẩu đả lộn xộn cả căn phòng.
Đồng Ấn và Đông Hoàng mặc kệ chẳng thèm can ngăn. Hình ảnh này bọn họ đã nhìn quen rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]