"Lam tỷ tỷ! Ai dạy tỷ võ công vậy? Sư phụ của muội võ công cao lắm luôn. Người có thể dùng khinh công đạp lên nước bay từ bờ hồ này sang tận bên kia kìa."
Yến Linh Nhi vừa nói vừa chỉ vào hồ nước lớn trước mặt Cố Tịch Lam. Hiện tại đang là mùa thu thời tiết mát mẻ, từng chiếc lá vàng rụng xuống trên mặt hồ. Nước hồ rất trong nhìn vào có thể thấy rõ từng con cá đầy màu sắc đang tung tăng bơi lội. Cho dù không tò mò nhưng mỗi ngày đều nghe cô nàng tung hô sư phụ của mình như vậy cũng khiến Cố Tịch Lam không dằn được liền hỏi Yến Linh Nhi.
"Sư phụ của muội là ai?"
Nghe Cố Tịch Lam hỏi Yến Linh Nhi vô cùng tự hào nói với cô.
"Sư phụ muội là khi muội còn nhỏ đi lạc vô tình được người cứu. Sau này còn dạy cho muội bế khí. Có lần người ôm muội bay từ dưới đất lên tận ngọn cây như tỷ làm hôm trước đó."
Đúng là tiểu cô nương lắm lời thật, hỏi một đằng thì trả lời một nẻo. Yến Linh Nhi không cho Cố Tịch Lam chen lời tiếp tục huyên thuyên.
"Sư phụ muội vô cùng thần bí lúc nào cũng mang mặt nạ.."
Chưa kịp lảm nhảm nói hết câu Yến Linh Nhi đã bị gương mặt nghiêm trọng của Cố Tịch Lam làm cho hoảng sợ.
"Có phải sư phụ muội mang mặt nạ màu đen, cả người y khoác tấm áo choàng dài rộng. Dáng người rất cao có đúng không?"
Tưởng chuyện gì thì ra là đoán bừa Yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-yeu-cung/2979443/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.