Nhếch nhác trở về nhà của Na Di Linh sau đó bị ép ăn hết một chén cháo. Xong xuôi Cố Tịch Lam khàn giọng nói với Na Di Linh.
"Muội không sao tỷ đừng lo!"
Na Di Linh đau lòng vuốt gò má hơi hõm xuống của Cố Tịch Lam.
"Ngủ nhiều một chút rồi mọi chuyện sẽ qua thôi!"
Cố Tịch Lam nghe lời mấy ngày tiếp theo chỉ ở trong phòng hết ăn rồi ngủ. Cứ như thế nửa tháng trôi qua khí sắc của Cố Tịch Lam bắt đầu khôi phục. Hôm nay ăn cơm xong Cố Tịch Lam còn dọn chén đi rửa cho Na Di Linh. Sau đó pha một ấm trà rồi cùng nhau trò chuyện.
"Mấy ngày qua cực khổ cho tỷ rồi!"
Na Di Linh dịu dàng mỉm cười.
"Ta và muội còn câu nệ như vậy sao?"
"Có thể cho muội biết nguyên nhân cái chết của cung chủ không?"
Lúc trước Na Di Linh đã biết Cố Tịch Lam tuy xinh đẹp nhưng lại mang một sắc thái lạnh lùng khó gần. Đến bây giờ khi Đồng Ấn chết đi trong đôi mắt Cố Tịch Lam không chỉ lạnh lùng mà còn là ánh mắt buông bỏ tất cả chẳng quan tâm đến thứ gì, nếu không phải còn mang nặng mối thù phụ mẫu và đệ đệ còn nhỏ dại. Na Di Linh sợ rằng Cố Tịch Lam sẽ xông vào điện để sống chết với Si Cuồng. Trông thấy vẻ mặt lo lắng của Na Di Linh Cố Tịch Lam cố gắng mỉm cười trấn an vị tỷ tỷ không ruột thịt nhưng quan tâm cho mình như người thân trong gia đình.
"Muội không sao tỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-yeu-cung/2979422/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.