Gia Cát Chân Nhân nhìn thấy Tuân Lão Tiên Sinh kia quen thuộc nghiêm khắc chữ viết, da đầu đều là tê dại.
Hắn có một loại đã tốt nghiệp nhiều năm, đột nhiên nằm mơ trở lại thời đệ tử, bị "Giáo tập" Tận tâm chỉ bảo khẩn trương cùng bứt rứt cảm giác.
Hắn cầm Tuân Lão Tiên Sinh hồi âm, thật lâu không có động tác.
Thiên Xu Các chủ sự thúc giục hắn, "Thất thần làm gì, tranh thủ thời gian nhìn xem Tuân Lão Tiên Sinh đã hồi âm những gì cho ngươi."
Gia Cát Chân Nhân mím môi, vẫn còn làm tâm lý chuẩn bị.
Hắn đời này, duy nhất bị trông coi, chính là Tuân Lão Tiên Sinh.
Tuân Lão Tiên Sinh nghiêm cẩn nghiêm túc tính tình, cùng hắn cái này thiên tính phóng khoáng ngông ngênh tính tình đối lập nhau.
"Lằng nhà lằng nhằng.."
Thiên Quyền Các chủ sự có chút không kiên nhẫn, từ sững sờ Gia Cát Chân Nhân trong tay, đoạt lấy ngọc giản, nhìn thoáng qua, lại ngẩng đầu quan sát Gia Cát Chân Nhân, thở dài:
"Tuân Lão Tiên Sinh quan tâm ngươi đây..."
"Lão tiên sinh nói, ngươi mặc dù tu đến Chân Nhân, nhưng căn cơ thiếu cạn, không đủ vững chắc."
"Vấn đề của ngươi, vẫn là quá lười."
"Tư chất ngươi, tâm tính, đều là đủ, nhưng chính là quá lười."
"Các ngươi Gia Cát Gia, Phi Đạm Bạc Vô Dĩ Minh Chí* là đúng, nhưng ngươi không thể chỉ 'Đạm bạc’, mà không đi 'minh chí'."
"Đừng có ngày ngày đong đưa cây quạt, ăn không ngồi rồi."
"Phải học nhiều, ngộ nhiều."
"Phải minh tâm, lập chí. "
"Thế nhân có thuyết 'tiệm ngộ' và 'đốn ngộ', và luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-van-truong-sinh/5070610/chuong-1310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.